Di ích cổ, thông thường đại biểu chính là cơ duyên!
Lăng Hàn luôn cảm thấy hiện tại võ đạo mới chỉ là khởi bước mà thôi. Điều phán đoán này đến từ đan dược.
Cho dù hắn là đế vương đan đạo, đối với đan đạo vô cùng nhạy bén. Nhưng hắn cũng không phải liếc mắt nhìn phương pháp luyện đan là có thể chế luyện ra, hơn nữa còn một lần là được công.
Điều này chỉ có một giải thích, đó chính là phương pháp luyện đan quá cấp thấp, cho nên hắn có khả năng liếc mắt nhìn, còn có thể rất nhanh làm ra cải tiến.
Mà đan dược như vậy lại là phục vụ cho ai?
Đương nhiên là võ giả hiện tại, bất luận là Thông Mạch Cảnh, Hoán Huyết Cảnh hay Cực Cốt Cảnh.
Cho nên, Lăng Hàn có thể cho ra suy luận, trình độ võ đạo hiện tại cũng rất thấp.
Cảnh giới võ đạo càng thấp, tốc độ nâng cao này lại càng nhanh hơn. Giống như Lăng Hàn sử dụng trận thế cường hào nửa ngày là có thể hoàn thành tu luyện một mạch. Điều này đặt ở cảnh giới cao là chuyện không có thể nào nghĩ tới.
Như vậy, nếu như có thể phát hiện một di tích cổ văn minh cao đẳng đời trước, nói không chừng có thể khiến cho hắn lập tức trở thành cường giả trên Cực Cốt Cảnh. Quan trọng nhất chính là tinh thần lực nâng cao, khiến cho hắn có thể cùng người nhà đoàn tụ.
Tim hắn đập thình thịch, một chân bước ra, giẫm lên trên bậc thang.
Oong.
Một lực lượng khổng lồ phản chấn qua.
Ầm.
Cả người Lăng Hàn nhất thời ngã về phía sau. Một cái ngã rất rất thật.
- Éc éc éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng cười đến lật ngửa người, bốn cái chân nhỏ ngắn đạp loạn, quả thực giống như mất trí.
- Quyết định, hiện tại lại ăn heo quay sữa!
Lăng Hàn hung tợn nói.
Con heo nhỏ màu hồng căn bản không sợ hắn, đối diện với hắn.
Lăng Hàn cười hắc hắc:
- Ngươi cho rằng, ngươi chịu đựng đánh tốt, thì ta không làm gì được ngươi sao?
Con heo nhỏ màu hồng thoáng lộ ra một vẻ không hiểu. Vậy ngươi còn có thể làm như thế nào?
Lăng Hàn một tay kéo cái đuôi ngắn của con heo nhỏ màu hồng lên, nhấc ngược nó lại.
- Éc éc.
Con heo nhỏ màu hồng lập tức hét thảm lên. Đầu dưới chân trên, rất dễ dàng sung huyết não đấy. Khốn kiếp.
Lăng Hàn lại bước lên bậc thang. Nhưng hắn vẫn bị bắn ngược trở lại. Ngay cả người dẫn heo bị ném một cái rất thảm.
Thôi đi, không đi chính diện.
Lăng Hàn tránh bậc thang này, theo bên cạnh đi tới.
Nơi này không có đường, núi đá gồ ghề, hơn nữa áp lực cực lớn, cũng không dễ đi. Nhưng ít ra không có lực lượng từ dưới chân bắn ngược lại, vẫn có thể đi lên. Chỉ là tốc độ lại chậm hơn một ít.
Lăng Hàn chậm rãi đi về phía trên núi. Đi được vài bước, hắn lại dừng lại thở lên một hồi. Áp lực này thật sự đáng sợ. Nhưng hắn từ thế giới nguyên một đường đi tới, áp lực lớn một chút lại tính là gì?
Con heo nhỏ màu hồng cũng chấn động. Trong mắt nó, nhân loại này ban đầu rất tầm thường, không ngờ lại có sự kiên trì như vậy.
Trùng kích võ đạo đỉnh phong, tất nhiên cần phải có thiên phú. Nhưng trên thực tế, ý chí vững chắc quan trọng hơn. Có khi là tin tức đứng đầu thiên tài ở trên đường trùng kích ngã xuống được truyền ra, hơn phân nửa nguyên nhân trong đó chính là không đủ bền bỉ, không có thể cắn răng chống đỡ đi tới.
Hình như có chút nhân loại khó coi như vậy.
Tốn thời gian nửa ngày, Lăng Hàn cuối cùng nhìn thấy được kiến trúc phía trước.
Hắn kinh ngạc.
Nơi đây đã từng là một khu nhà, thuộc về thế lực văn minh nào đó. Nhưng bây giờ phần lớn nhà đều bị phá hủy. Thậm chí, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy được thi thể đã sớm bị nắng gió hóa thành xương trắng. Nhưng vừa vặn trang phục trên người vẫn còn. Điều này vô cùng cổ quái.
Đến nơi này, áp lực lớn hơn nữa. Lăng Hàn thật sự được không có cách nào tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cẩn thận quan sát, tìm kiếm nguồn gốc của áp lực.
- Éc éc.
Con heo nhỏ màu hồng đột nhiên chỉ vào một phương hướng.
Lăng Hàn nhìn sang, nhưng cái gì cũng không có thấy:
- Con heo háo sắc, ngươi muốn cho ta nhìn cái gì?
Bốp.
Con heo nhỏ màu hồng tát hắn một cái. Mắt Lăng Hàn lập tức trở nên rõ ràng.
Hắn thấy được, ở địa phương vô cùng xa xôi, có một vết kiếm sâu. Chính là vết kiếm này phát ra sát khí đáng sợ, hình thành áp lực, bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Chờ một chút, vì sao ta biết đây là vết kiếm?
Trong lòng Lăng Hàn hiện lên một sự nghi ngờ. Đây chẳng qua là một vết tích lớn, đao, thương, kiếm thậm chí bàn tay cũng có thể đánh ra được. Vì sao hắn phải nhận định đó là vết kiếm?
Hắn nhìn về phía con heo nhỏ màu hồng.
Cảnh tượng kia là do con heo nhỏ màu hồng khiến cho hắn nhìn thấy được. Cho nên, cái này cũng rất có khả năng là do bản thân con heo nhỏ màu hồng phán đoán ra.
- Con heo háo sắc, trên người ngươi cất giấu bao nhiêu bí mật?
Lăng Hàn xách con heo nhỏ màu hồng lên.
- Éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng căn bản không nhìn thẳng vào hắn. Nhưng vì thế nó lập tức phải trả cái giá lớn. Nó bị Lăng Hàn dùng một tay ném ra ngoài.
Lăng Hàn lại nhìn về phía trên núi, lẩm bẩm nói:
- Lên thì không có khả năng đi lên được. Nhưng có thể ở xung quanh tìm được một vài thứ tốt hay không?
Hắn không tiến vào khu nhà cực lớn này, chỉ có thể đi ở xung quanh. Không lâu sau đó, hắn phát hiện ra một thanh kiếm gãy, cách hắn rất gần. Đại khái là khoảng hai trượng. Hơn nữa cũng không ở trên con đường lát ngọc thạch.
Có thể lấy được hay không?
Hắn nỗ lực đi về phía trước. Nhưng đi lên được hai bước, hắn cũng chỉ cảm thấy nơi cổ họng có vị mặn truyền đến. Một ngụm máu tươi đã phun tới.
Không được không được. Lại đi tiếp chính là phải chết.
Lăng Hàn lui trở lại. Con heo nhỏ màu hồng lại sử dụng ánh mắt khinh thường liếc nhìn hắn, bộ dạng ngươi tới cầu heo đại gia đi.
Phi!
Lăng Hàn nỗ lực sử dụng cành cây gẩy thanh kiếm kia trở về, nhưng cũng không có tác dụng. Thứ gì chỉ cần tới gần thanh kiếm kia, lập tức liền bị vỡ nát.
Thật đúng là không có cách nào. Chỉ có thể cầu con heo háo sắc kia thôi sao?
- Éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng lộ vẻ cao ngạo, bộ dạng ăn chắc Lăng Hàn.
Trong lòng Lăng Hàn thoáng động, hắn phát ra tinh thần lực.
Ở giai đoạn này, niệm lực của hắn cũng có thể khống chế trận văn. Nói đến cường độ lực lượng, nhiều lắm chính là nâng mấy cuốn sách lên mà thôi.