Thu!
Trong thức hải, niệm lực tạo thành hình thái linh đồ. Nhất thời, những hạt căn bản này đều giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bay tới.
Lăng Hàn đưa tay phải ra. Những hạt căn bản này đều quấn ở trên tay hắn. Tốn khoảng một phút, số lượng những hạt căn bản này đạt trình độ tới đủ nhiều, không cần lại lấy niệm lực cảm ứng, có thể lấy mắt thường nhìn thấy được, hình thành một tia ánh sáng rực rỡ màu vàng.
- Lấy niệm lực làm như manh mối, khiến cho năng lượng được cụ thể hóa.
Âm thanh của Trần Phong Viêm truyền tới.
Lăng Hàn thực hiện theo lời hắn nói. Tầng ánh sáng rực rỡ màu vàng kia lập tức biến thành thực chất. Dường như ở trên nắm đấm của hắn đeo một găng tay. Chỉ là cái "găng tay" này nhìn qua có chút không được tự nhiên. Có bộ phận đặc biệt sáng, có bộ phận lại muốn ảm đạm hơn một chút.
Lăng Hàn biết, đây là hắn lấy ra toàn bộ hạt căn bản chất đống cùng nhau, cho nên có nơi năng lượng nồng đậm, sẽ sáng hơn một điểm, có nhiều chỗ năng lượng rất thưa thớt, sẽ ảm đạm hơn rất nhiều.
Điều này đưa đến hậu quả chính là sẽ giảm xuống năng lượng của lực phá hoại.
Ai, hắn thở dài.
Quá thất bại.
Trần Phong Viêm lại lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ngươi lần đầu tiên lấy niệm lực khai thông, lại có thể làm được tình trạng như vậy?
Hắn thấy, Lăng Hàn ở trong thời gian ngắn như vậy có thể cảm ứng được hạt căn bản năng lượng đã không tệ. Nhưng Lăng Hàn còn ngưng tụ chúng lại, hóa thành thực chất.
Một lần lại thành công. Tuy rằng năng lượng vẫn hết sức pha tạp, sử dụng thời gian cũng dài một chút, nhưng lấy tiêu chuẩn lần đầu tiên tới đánh giá, như vậy thậm chí đã vượt ra khỏi cấp bậc hoàn mỹ.
Lăng Hàn cũng sững sờ. Hắn biểu hiện như vậy lại còn xem là được?
- Trẫm cũng phải nhìn ngươi với cặp mắt khác. Xem ra ngươi không chỉ có thiên phú đan đạo kinh người, thiên phú võ đạo có khả năng càng xuất sắc hơn.
Trần Phong Viêm nói.
Không nên khen người như thế, sẽ mặt đỏ. Tuy rằng đây là lời nói thật, da mặt Lăng Hàn rất dầy cũng thầm nghĩ.
- Ngươi ở đây có thể chậm rãi tu luyện. Nếu thật sự ở trong chiến đấu, ngươi cũng không thể tiêu tốn một phút thậm chí thời gian dài hơn để ngưng tụ năng lượng cao tầng.
Trần Phong Viêm nói.
Lăng Hàn gật đầu. Trừ khi vừa ra tay lại lấy năng lượng cao tầng đánh ra. Bằng không ở trong chiến đấu, thời gian đi vận dụng quá lâu, đây chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Đừng nói thủ thắng, ngược lại có thể làm cho mình rơi vào nguy cơ.
- Hiện tại thiên địa vừa sống lại. Các loại năng lượng vẫn tương đối thưa thớt. Cho dù là niệm lực tu luyện cũng tương đối khó khăn. Nhưng trăm triệu không thể coi thường. Niệm lực có tác dụng to lớn, vượt quá xa so với sự tưởng tượng của ngươi.
Trần Phong Viêm nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn tất nhiên biết. Hiện tại đòn sát thủ lớn nhất của hắn chính là sử dụng niệm lực điều khiển phi kiếm công kích.
- Ừ.
Lăng Hàn gật đầu.
- Mặt khác, linh đồ giống như công pháp, võ kỹ, còn có phân chia cao thấp. Trẫm nắm giữ những linh đồ này, không coi là quá cao cấp. Cho nên, sau này ngươi nếu có cơ hội lấy được linh đồ cao cấp hơn, ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Trần Phong Viêm nói.
Lăng Hàn lại gật đầu. Vừa rồi, trong thời gian quan sát nhớ lại linh đồ, hắn liền suy nghĩ, nếu như linh đồ có thể phức tạp hơn một chút nữa, một lần có thể lấy ra đến năng lượng cấp độ cao không phải sẽ càng nhiều hơn sao?
- Cái này tạm thời để qua một bên. Ngươi cố gắng luyện tập là được. Liên quan tới năng lượng cấp độ cao, có rất nhiều huyền bí, cũng đủ để ngươi cân nhắc rất lâu.
Trần Phong Viêm lại nói.
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Hiện tại, trẫm và ngươi nói một chút về chuyện tu luyện.
- Mỗi một cảnh giới đều có cực hạn. Ví dụ như, Thông Mạch Cảnh có thể tu đến hai mươi mạch.
Lăng Hàn gật đầu. Cực hạn này hình như không khó đạt được. Chí ít trong học viện Đế Đô khả năng có một phần mười số người lấy được thành tựu như vậy.
Trần Phong Viêm nhìn hắn, mỉm cười:
- Ngươi cũng không chỉ đả thông hai mươi mạch, trong kinh mạch thật nhỏ thân thể chắc hẳn cũng đã đả thông. Nếu không, bây giờ ngươi không có khả năng nắm giữ lực lượng kinh người như thế.
Không hổ danh là Thánh Hoàng, nhãn lực này!
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Bệ hạ anh minh.
Thuận lợi nịnh bợ vỗ một cái.
Trần Phong Viêm tất nhiên không sẽ để ý, tiếp tục nói:
- Thông Mạch Cảnh nói, sau ngũ biến chính là điểm cuối. Nhưng cực hạn thì sao? Lục biến! Sau lục biến, trở lại nguyên trạng, máu sẽ hoàn nguyên.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy có thất bién hay không?
Hai mươi mạch cũng đã là hạn cực kỳ, còn có thể đánh thông kinh mạch thật nhỏ, đẩy cực hạn lên một cấp bậc cao hơn nữa.
Hoán Huyết Cảnh có hay không?
Trần Phong Viêm không khỏi bật cười:
- Ngươi cho rằng nhiều người Thông Mạch Cảnh đạt đến cực hạn, Hoán Huyết Cảnh cũng vậy sao?
Hắn lắc đầu.
- Cảnh giới càng cao, cực hạn cũng càng khó đột phá. Trẫm có thể rất khẳng định nói, ở Thông Mạch Cảnh, người tu luyện đến hai mươi mạch, có thể tu luyện đến lục biến, chưa đầy một phần trăm.
Phải biết rằng thật ra ở Thông Mạch Cảnh, người có thể tu luyện đến hai mươi mạch cũng không có nhiều. Lại chỉ có một phần trăm số người có thể tu luyện đến lục biến. Có thể thấy được lục biến khó khăn tới mức nào.
- Trên Hoán Huyết là Cực Cốt Cảnh, hết lần này tới lần khác khiến xương của mình nát bấy, sắp xếp lại lần nữa. Sau năm lần vỡ nát, đó là cuối cùng.
Trần Phong Viêm tiếp tục nói.
- Nhưng có người có thể đánh nát sáu lần, thậm chí bảy lần, số lần đúc lại rèn luyện càng nhiều, xương cốt lại càng thêm bền vững kiên cố.
- Chỉ ở Cực Cốt Cảnh, vậy không nhìn ra có bao nhiêu ưu thế lớn. Nhưng theo cảnh giới của ngươi nâng cao, ngươi sẽ phát hiện, thần cốt bền vững kiên cố có ý nghĩa cực lớn.
- Trên Cực Cốt là Minh Văn Cảnh. Đó là ở trên cơ quan nội tạng bên trong thân thể có khắc xuống đạo văn, cường hóa bọn chúng.
- Tâm, gan, tỳ, phổi, thận, được gọi là năm cung. Đây cũng là giới hạn của Minh Văn Cảnh. Nhưng cơ quan nội tạng bên trong cơ thể ngươi cũng không chỉ có năm. Tự ngươi nói, cực hạn có thể đạt tới trình độ nào?
Lăng Hàn nhe răng. Vậy muốn tu đến cảnh giới cao sẽ rất khó. Muốn mỗi một cảnh giới tu luyện đến cực hạn thì lại càng thêm khó khăn.