Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn nói lời oán giận, Long Viêm Tôn Giả cũng hiểu, tiểu tử này quá to gan lớn mật, lại dám gọi hắn là con rùa già?

Nhưng hắn là Tôn Giả, người mạnh nhất dưới Thánh Nhân!

- Muốn chết!

Hắn quát lớn, lập tức đưa tay bắt lấy Lăng Hàn.

Nếu như Lăng Hàn cung kính với hắn, người có thể chống cự uy áp của hắn như Lăng Hàn, nói không chừng hắn sẽ quan sát Lăng Hàn một chút, nếu thiên phú tốt, hắn không ngại thu làm đệ tử.

Lăng Hàn lên tiếng mắng hắn, hắn sẽ không còn suy nghĩ này nữa.

Quản ngươi là thiên tài hay không thiên tài, trước mặt Tôn Giả, ngươi chỉ là bụi bặm, là cặn bã.

Oanh, bàn tay bay tới giống như sao băng diệt thế.

Thực lực của Tôn Giả rất khủng bố.

Lăng Hàn chỉ cười lạnh, tâm niệm vừa động, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện, không gian bảo tháp mở ra, hỏa diễm ngập trời sôi trào.

Có thể nói Hỗn Độn Cực Lôi tháp là pháp khí nhất tinh, nó chỉ cực kỳ kiên cố, cho dù là Thánh Nhân cũng không có khả năng làm hỏng, nhưng bây giờ tràn ngập Thiên Đạo Hỏa, uy lực của nó sẽ khác biệt.

Cho dù Thiên Đạo Hỏa suy yếu không thể đốt chết Thánh Nhân, nhưng Long Viêm Tôn Giả cũng không phải Thánh Nhân.

Oanh, hỏa diễm sôi trào, thiêu sạch tất cả.

- Cái gì!

Long Viêm Tôn Giả hét lên đầy kinh ngạc, hắn vội vàng rút lui.

Hắn không dám chạm vào hỏa diễm như thế.

Hỏa diễm quá mức cường đại, hắn không thể không lui.

Hỏa diễm cuồn cuộn đuổi tới sát mông hắn, càng đuổi càng gần.

Nhưng Long Viêm Tôn Giả chạy ra ngoài cốc, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, mặc dù hỏa diễm đuổi rất gần nhưng tốc độ lại càng lúc càng chậm.

Vẫn bị đuổi kịp.

Long Viêm Tôn Giả kêu thảm thiết, cái mông của hắn bị đốt cháy.

Hắn quyết định thật nhanh, hóa tay thành đao và trảm một cái, máu tươi bắn ra ngoài, nửa cái mông của hắn bị chém xuống, cũng ngăn cản hỏa diễm bao phủ toàn thân.

Cho dù như thế, vẫn có hỏa độc tiến vào cơ thể, hắn cũng gặp phiền toái thật lớn.

Long Viêm Tôn Giả quay đầu, hắn nhìn Lăng Hàn một chút, hắn càng chạy càng nhanh, xèo, chỉ trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn đã trọng thương, hiện tại hắn cần giải quyết hỏa độc, nếu không, cho dù hắn làm tráng sĩ chặt tay cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thật nhục nhã, hắn ăn thiệt thòi lớn trong tay một tên Trúc Cơ cảnh.

Đó là... Thánh khí?

Chỉ còn Thánh khí mới có thể chứa đựng Thiên Đạo Hỏa khủng bố, cũng có thể thiêu chết Tôn Giả.

Hắn đỏ mắt, kẻ này tuyệt đối không phải truyền nhân Thánh Địa nào trong Huyền Nguyệt tinh, bởi vì hắn đều gặp Thánh khí trên tinh thể này, không có cái nào hình tháp.

Sau khi hắn chữa khỏi vết thương, hắn sẽ tìm giết Lăng Hàn, đoạt Thánh khí.

Chỉ sợ Lăng Hàn là kẻ duy nhất từ trước tới nay dùng tu vi Trúc Cơ cảnh đả thương Tôn Giả, cũng bị Tôn Giả ghi hận và đuổi giết.

Đây là chuyện không thể nào, bởi vì có Mẫu Kim và Thiên Đạo Hỏa tồn tại, chuyện không thể xảy ra cũng biến thành sự thật.

Thiên địa thật sự kỳ diệu.

Đáng tiếc, lãng phí Thiên Đạo Hỏa một tầng tháp.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn vẫn còn một chút Tiên Thiên Đạo Thủy, hắn đi một chuyến vào đáy cốc.

Hắn quả quyết trở về, cũng lấp đầy Hỗn Độn Cực Lôi tháp, sau đó mới ra khỏi hẻm núi hỏa diễm, đi chuyến này, Tiên Thiên Đạo Thủy chỉ còn năm giọt, không đủ cho hắn vào cốc lần nữa.

- Mẫu Kim có thể chống đỡ Thiên Đạo Hỏa, nếu dùng nó che chở, ta có thể tiến vào đáy cốc không?

Lăng Hàn hiếu kì, hắn không dám thử vào trong cốc, vạn nhất không được, hắn sẽ bị đốt thành tro bụi.

Hắn vận dụng bảo tháp, hắn điều động hỗn độn khí bao phủ và tiến vào trong sơn cốc.

Hơi nóng ập tới và bị hỗn độn khí ngăn cản ra ngoài, hoàn toàn không thể xâm nhập.

Thật tốt!

Lăng Hàn vui mừng, như vậy, cho dù không có Tiên Thiên Đạo Thủy, hắn cũng có thể tới không ngừng bổ sung Thiên Đạo Hỏa.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, đây chỉ là suy nghĩ hão huyền.

Hắn xâm nhập thêm một chút lại cảm thấy nóng, lại đi lên thêm một lúc, hỏa diễm đã tổn thương hắn.

Ai, cho dù có Hỗn Độn Cực Lôi tháp tương trợ, hắn cũng không có khả năng đến đáy cốc.

Lăng Hàn đành phải lui ra ngoài, sau khi hắn lui ra ngoài cốc, hắn chẳng những điên cuồng uống nước, hơn nữa còn ngâm chính mình vào trong nước, cũng hấp thu lực lượng thiên địa, cho dù hiện tại chỉ có thể rút ra một tia.

Thân thể khô héo của hắn nở nang ra, qua nửa giờ sau, hắn khôi phục như cũ.

- Hô.

Hắn thở hắt ra, trong hơi thở còn mang theo hỏa diễm.

Cho dù có Tiên Thiên Đạo Thủy bảo vệ, xâm nhập đáy cốc lâu như thế, trong cơ thể của hắn cũng tích lũy một tia hỏa độc, cũng may, hiện tại đã rời khỏi hẻm núi hỏa diễm, lại ăn một giọt Tiên Thiên Đạo Thủy và tiêu trừ hỏa độc sạch sẽ.

Luyện thành Đế binh, lại đốt con rùa già chạy đi, tâm tình Lăng Hàn rất tốt, rốt cục hắn đã có đòn sát thủ chân chính ngay cả Tôn Giả cũng phải bỏ chạy thật xa.

- Lăng Hàn, tại sao bây giờ ngươi mới trở về, Nữu nhớ muốn chết!

Lúc Lăng Hàn tìm đám người Nữ Hoàng, Hổ Nữu là người đầu tiên nhảy tới, nàng như con bạch tuộc quấn quanh người Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Không phải đã nói trước rồi sao, ta đi gần hai tháng?

- Nữu không quản, Nữu chỉ nhớ ngươi!

Hổ Nữu treo lên người Lăng Hàn không chịu xuống.

- Phụ thân, ta muốn ôm một cái.

- Cầu ôm ấp!

Bảy tiểu oa nhi cũng đi tới, đương nhiên là muốn tham gia náo nhiệt.

- Được rồi, chúng ta nên rời đi.

Lăng Hàn cười nói.

Nên rời đi thật nhanh, ai biết lão già chết tiệt kia có phái người tới đuổi giết hắn hay không.

Lăng Hàn hiện tại có đòn sát thủ đối phó Tôn Giả, nhưng chỉ cần là Chú Đỉnh cảnh cũng có thể đánh hắn không còn manh giáp, hắn có thể vận dụng Thiên Đạo Hỏa mấy lần?

Cho nên, hắn nên rời đi thật nhanh.

- Có phải ngươi rước thêm phiền phức hay không?

Nữ Hoàng hỏi, nàng rất hiểu Lăng Hàn.

Lăng Hàn gượng cười và nói:

- Dường như chọc một Tôn Giả, còn thiêu hắn mất nửa cái mông.

Nghe nói như thế, mọi người đều im lặng, cho dù là Đường Vân Nhi cũng trợn mắt.

Nàng gây rắc rối cũng đủ nhiều, thế nhưng so sánh với Lăng Hàn lại là tiểu vu gặp đại vu, hoàn toàn không cùng cấp độ.

Phải biết, gia gia và ngoại công của hắn cũng là Tôn Giả mà thôi.

- Soái ca, ngươi đang khoác lác!

Nàng không tin, chỉ là Trúc Cơ làm sao có thể tổn thương Tôn Giả, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

- Ha ha, ngươi thích tin hay không thì tùy.

Lăng Hàn vỗ vỗ vai tiểu la lỵ.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, sau khi lãnh địa về tới Kim Nguyên Thánh Địa, lúc này hắn mới thở ra.

- Nên tham gia Kim Nguyên quả hội.

Lãnh địa Kim Nguyên Thánh Địa và Kim Nguyên Thánh Địa là hai khái niệm khác nhau, từ diện tích, Kim Nguyên Thánh Địa chỉ lớn bằng một phần vạn lãnh địa của nó, đám người Lăng Hàn đi hai ngày là tới Kim Nguyên Thánh Địa.

Thật sự là khí thế đường đường, không gì sánh kịp.

Một ngọn núi đâm thẳng vào mây, cao không biết bao nhiêu, trong núi có sương mù màu vàng lượn lờ, có thần quang vạn trượng chiếu sáng, thỉnh thoảng còn có thể thấy tiên hạc bay qua, cảnh tượng không khác gì tiên cảnh.

Đây là ấn tượng trực quan nhất, nếu cảm ứng một chút sẽ phát hiện lực lượng thiên địa nơi này cực kỳ nồng đậm, tu luyện ở nơi đây sẽ không yếu hơn lúc mặt trời mới mọc.

Nếu tu luyện ở đây vào lúc sáng sớm sẽ có quang cảnh như thế nào?

Cho nên, nơi này mới có tư cách xưng là Thánh Địa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK