Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Dương cười lạnh. Thác Bạt Thiên Hoang đã quy thuận hắn. Liên Tuyết Dung lại là một mỹ nữ dáng người nóng nảy, quyến rũ tới tận xương. Hắn lại luyến tiếc không muốn thật sự đánh. Cho nên, Lăng Hàn này chính là mục tiêu công kích lý tưởng nhất của hắn.

Hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Ầm! Ầm!

Đúng lúc này, chỉ thấy hai bóng người đột nhiên bay ngang ra, lướt qua tạo thành một đường cong, lúc này mới vút một tiếng, rơi xuống ở trên mặt đất.

Hồ Dương vừa nhìn, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.

Hai người này chính là do Từ Hữu Lượng phái đi "mời" Lăng Hàn. Bọn họ có thể đi vào, lại bị người đánh bay ra. Đây không phải là đánh vào mặt hắn sao?

Rốt cuộc là ai ra oai phủ đầu cho ai?

Lăng Hàn cũng đi ra, vẻ mặt khó chịu.

Hắn đang hấp thu năng lượng Hồng Vân Thạch, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người khác làm phiền. Hắn tất nhiên vô cùng nổi giận.

- Liên kỳ chủ?

Hắn thấy được, khóe miệng Liên Tuyết Dung có máu, tóc cũng có chút rối loạn. Hiển nhiên nàng mới bịg đánh một trận, hơn nữa còn chịu thua thiệt.

Con người này rất bao che khuyết điểm. Liên Tuyết Dung không chỉ cùng hắn đi từ Hổ Cứ Thành đến, còn là hai người sống sót duy nhất trong Huyền Thanh Kỳ. Hiện tại thấy Liên Tuyết Dung bị thua thiệt, hắn tất nhiên giận tím mặt.

- Ai đánh?

Hắn lãnh đạm thản nhiên hỏi. Ánh mắt hắn lại nhìn chăm chú vào trên người đoàn người Hồ Dương.

Hồ Dương hừ một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi động thủ đánh người của ta, lại còn dám gây sự?

- Ai đi bắt lấy hắn?

Hắn nói.

- Ta!

- Ta tới!

- Ta tới!

Người của Hồ Gia Bang đều xin chiến. Theo bọn họ, một Thông Mạch Cảnh cường thịnh trở lại cũng có hạn.

Thác Bạt Thiên Hoang lại là đứng dậy, nói:

- Nhường cho ta!

Hắn vẫn muốn giáo huấn Lăng Hàn, chỉ là bị Liên Tuyết Dung ngăn cản. Hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ánh mắt Lăng Hàn không khỏi trở nên nghiêm túc. Hắn cũng không phải lưu ý tới sự cạnh tranh của Thác Bạt Thiên Hoang. Nhưng đối phương lại có thể đi theo kẻ địch, giúp đỡ học viên cũ tới khi dễ học viên mới. Điều này khiến cho hắn không thể tiếp nhận.

Hồ Dương lập tức lại nhìn ra. Giữa Lăng Hàn và Thác Bạt Thiên Hoang tất có thù riêng. Hắn mỉm cười, nói:

- Được, để cho ngươi.

Thác Bạt Thiên Hoang đi nhanh về phía Lăng Hàn:

- Lăng Hàn, ngươi quá cuồng ngạo!

Lăng Hàn lắc đầu:

- Thác Bạt Thiên Hoang, ngươi khiến cho ta rất thất vọng.

- Ngươi không xứng nói với ta như vậy!

Thác Bạt Thiên Hoang hét lớn một tiếng, sau đó xông về phía Lăng Hàn.

Ầm.

Trong nháy mắt tốc độ của hắn đạt tới vận tốc âm thanh. Tiếng nổ vang lên ở phía sau lưng hắn, nhấc lên sóng khí kinh người.

Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trước người Lăng Hàn, một quyền đánh tới.

Một đòn này, hắn cũng không sử dụng kình lực phóng ra ngoài, cũng không có lấy sát khí đè ép Lăng Hàn. Mà hắn để lực lượng quấn ở trên nắm đấm, chính là muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi nắm đấm trực tiếp đánh vào trên người Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt, cũng một quyền đánh ra.

Ầm!

Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau. Nếu như nhìn thật cẩn thận, lại có thể phát hiện thật ra giữa hai nắm đấm còn có một tia khe hở. Đó là kình lực quấn ở trên nắm đấm của bọn họ.

Ai cũng không có lùi lại một bước. Thế lực ngang nhau!

A?

Ừ?

À?

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều chấn động kinh ngạc.

Đây là tình huống gì vậy? Một đòn này của Thác Bạt Thiên Hoang lại có thể bị ngăn cản? Bị một tiểu tử Thông Mạch Cản đỡ được?

Ai có thể tin tưởng?

Chỉ có Liên Tuyết Dung, Cát Thu Lĩnh, Hoán Tuyết là biểu hiện bình thường. Bọn họ đã sớm biết Lăng Hàn cường đại. Đối với điều này bọn họ đương nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Ánh mắt Hồ Dương lại nhất thời sáng lên. Xem ra, trong số học viên mới lần này thật sự có giấu mấy khối bảo. Hắn sẽ có thu hoạch lớn.

Thác Bạt Thiên Hoang thật ra không cảm thấy quá mức chấn động kinh ngạc. Một quyền này hắn chỉ dùng ra lực lượng, bốn mươi vạn cân. So với hắn lực lượng cực hạn ở hai mươi mạch ba mươi vạn cân có nhiều hơn nhiều. Suy nghĩ đến thời gian Lăng Hàn dừng ở hai mươi mạch này lâu như vậy, lực lượng ở trên phương diện cực hạn chỉ có một chút là chuyệ không thể nào xảy ra.

Chỉ có điều, đối với hắn mà nói lực lượng bốn mươi vạn cân chỉ là mưa bụi. Lăng Hàn ngăn cản được đòn thứ nhất của hắn, lại ngăn cản được đòn thứ hai, đòn thứ ba sao?

- Cuối cùng cũng không để cho ta quá coi thường ngươi!

Thác Bạt Thiên Hoang thản nhiên nói. Lần này, hắn mang theo tư thế từ trên cao nhìn xuống, chỉ điểm giang sơn.

Lăng Hàn xuy một tiếng:

- Nhanh như vậy đã biết chọc làm chó săn cho người khác?

Thác Bạt Thiên Hoang không khỏi biến sắc. Tuy rằng bản thân hắn thoải mái, gia nhập Hồ Gia Bang chỉ là ngộ biến tùng quyền, tạm thời mượn thế lực và chiêu bài của Hồ gia, nhưng không thể thay đổi đó sự thực là Hồ Gia Bang.

Không phải Thác Bạt Bang!

- Ngươi vẫn miệng lưỡi bén nhọn như thế!

Hắn lạnh lùng nói.

- Ngươi là đặt tinh lực ởtrên phương diện mồm mép, thảo nào không có thể đột phá Hoán Huyết Cảnh!

- Ếch ngồi đáy giếng cũng không cần tự quyết định.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Tới đây, ra chiêu đi. Ta thật ra muốn xem thử, ngươi có thể ép ta xuất ra mấy phần thực lực.

Thác Bạt Thiên Hoang thiếu chút nữa thì tức điên. Hắn mới là Hoán Huyết Cảnh có được hay không? Hắn mới là người có thực lực mạnh hơn. Những lời này nên là hắn nói mới đúng!

- Thực sự cuồng vọng kiêu căng!

Hắn hừ lạnh một tiếng, dưới chân phát lực.

Ầm.

Hắn liền xông ra ngoài, một quyền đầy tức giận đánh ra.

Lực lượng năm mươi vạn cân!

Hắn tìm hiểu qua, lực lượng năm mươi vạn cân chính là cực hạn của Thông Mạch Cảnh. Hắn không tin Lăng Hàn có thể đạt được độ cao như vậy.

Lăng Hàn tùy ý đánh ra một quyền đáp lễ. Ngày hôm nay hắn dự định phải dạy cho Thác Bạt Thiên Hoang cách đối đãi. Cho nên hắn liền theo đối phương chơi một hồi.

Ầm.


Lực quyền của hai người va chạm vào nhau, nhưng lại một lần nữa không phân thắng bại.


Lúc này Thác Bạt Thiên Hoang thực sự kinh ngạc, nói:


- Ngươi lại có thể đạt tới lực lượng cực hạn của Thông Mạch Cảnh!


Lăng Hàn kinh ngạc. Từ lúc nào lực lượng năm mươi vạn cân trở thành cực hạn của Thông Mạch Cảnh cực hạn? Ngươi từ nơi nào nghe được điều đó?


Hắn lắc đầu, cũng lười đi xoá nạn mù chữ cho đối phương, nói:


- Trở lại. Ngày hôm nay ta khiến cho ngươi tuyệt vọng tới cùng!


Hồ Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút kinh ngạc. Thông Mạch Cảnh này thật sự cho hắn niềm vui bất ngờ. Lại có thể có được lực lượng năm mươi vạn cân. Vậy chẳng những đả thông toàn thân ẩn mạch, thậm chí còn là thể tu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK