Mỗi lần sử dụng truyền tống trận đều tạo thành phụ tải nhất định lên thân thể, khoảng cách truyền tống càng xa, phụ tải sẽ càng lớn, tích lũy đến mức nhất định sẽ tạo thành tổn thương to lớn.
Có người liên tục sử dụng mười bảy lần truyền tống trận, vào một lần cuối cùng đi ra ngoài, cả người đều bị không gian xé nát thành mảnh nhỏ.
Cho nên, sau khi liên tục sử dụng mấy lần truyền tống trận, Lăng Hàn quyết định nghỉ ngơi, chờ khôi phục hoàn toàn mới lên đường lần nữa.
Bọn họ ở lại nơi này vài ngày, sau đó tiếp tục lên đường.
Cứ như vậy, vừa đi vừa nghỉ, một tháng sau, bọn họ cũng đi tới Cửu Dương tinh.
Cửu Dương tinh chính là tinh thể của Cửu Dương Thánh địa, trước kia cũng không có tên này, nhưng Cửu Dương Thánh Nhân quá nổi danh, lúc trước có danh xưng đệ nhất nhân trong tinh không, cho đến khi Lăng Thiên Tổ Vương thành tựu Đế vị, hắn mới ủy khuất đứng ở vị trí thứ hai.
Tính thời gian một chút, đây đã là chuyện trăm triệu năm trước.
Trên đời này không có sinh linh bất hủ, mạnh như Tổ Vương cũng chỉ có thể sống trên ngàn vạn năm, Thánh Nhân chỉ có thọ nguyên trăm vạn năm, hơn nữa đó là tình huống tính toán, trên thực tế không có ai sống lâu như vậy, trừ phi đạt được Thánh dược.
Lăng Hàn vô cùng cảm khái, Tổ Vương mạnh nhất cũng có thời điểm hao hết thọ nguyên, vô địch cả đời cũng có lúc kết thúc.
Nói từ điểm này, có phải sống trong Nguyên thế giới tốt hơn?
Hắn bật cười, trừ phi thần thạch không hỏng, Nguyên thế giới mới có thể tồn tại vĩnh viễn, một khi phá hư, tất cả sinh linh trong đó chỉ có con đường chết.
Cho dù sống thêm được mấy kỷ nguyên, sinh tử còn phải xem thiên ý.
Vận mệnh phải nắm giữ trong tay mình.
Ý chí của Lăng Hàn rất kiên định, không lo được lo mất.
Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu đánh vào bài danh một vạn trong tinh võng, Bích Tiêu công chúa là Tiên Thiên thần thể, cho nên bọn họ chẳng khác gì trực tiếp cầm danh ngạch báo danh, chỉ cần đến lúc đó thông qua tinh võng xác nhận là được.
Lăng Hàn lại không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đạt được danh ngạch báo danh..
Biện pháp đơn giản nhất chính là đánh nhau, đánh ra thanh danh hiển hách, Cửu Dương Thánh địa tự nhiên sẽ đưa tư cách báo danh cho mình.
Nói làm liền làm.
Lăng Hàn rất phách lối kéo biểu ngữ cho võ đài, trên đó viết “Chú Đỉnh đệ nhất cao thủ”, từ đó nhiều người tức giận.
Có ít người chẳng thèm ngó tới, cho rằng Lăng Hàn chỉ lòe người, cố ý hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng có ít người lại cảm thấy khó chịu đi lên khiêu chiến, tự nhiên bị thảm bại.
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Hàn chưa bại một lần, tự nhiên thanh danh tăng lớn, cũng hấp dẫn những người có thực lực khiêu chiến.
Nhưng cho dù ai khiêu chiến đều vô dụng, Lăng Hàn dễ dàng thủ thắng, thể hiện phong thái vô địch của mình.
Thanh danh của hắn càng truyền đi càng xa, trên tinh võng bàn tán sôi nổi, có ít người hô hào cường giả bài danh trước một vạn trân sáp Lăng Hàn, sao có thể nhìn tiểu tử vô danh phách lối như thế.
Rất nhanh, đã có một người hưởng ứng, muốn đi gặp gỡ Lăng Hàn.
Người này tên là Lục Kiếm Vân, bài danh hơn chín ngàn trên tinh võng, phi thường không tầm thường, đặt trên tinh thể nào cũng là cao thủ số một số hai, là cao thủ chân chính.
- Lục huynh xuất mã, ha ha, ngày tốt lành của tên kia sẽ chấm dứt.
- Lăng Hàn, xuất hiện từ đâu?
- Dường như là Nguyệt Hoa tinh đi.
- Cái gì, là tinh thể chưa từng sinh ra Thánh Nhân?
- Đúng, chính là nhà quê ở loại địa phương nhỏ kia tới, cho rằng đánh thắng vài con a miêu a cẩu là vô địch.
- Ha ha, có năng lực thì lên tinh võng.
- Lúc nào đánh, đánh ở đâu, ta muốn đi tham gia náo nhiệt.
- Cùng đi cùng đi.
Rất nhiều người biểu thị muốn xem cuộc chiến, Lục Kiếm Vân vô cùng hào phóng, nói cho mọi người thời gian, ba ngày sau mới đi khiêu chiến, từ đó mọi người có thể tới quan sát.
Đương nhiên, đây là nhắm vào người Cửu Dương tinh, còn ở góc khác của tinh không thì không có biện pháp.
Nhưng không sao, khẳng định có người sẽ thông qua tinh võng xem trực tiếp.
Lăng Hàn cũng nghe nói, hắn cười cười và không đặt việc này vào trong lòng.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Lăng Hàn kết thúc tu luyện và tiến lên lôi đài.
Sắp đến giữa trưa, lúc này có rất nhiều tia sáng bay tới, nhìn kỹ, có rất nhiều người ngự khí bay tới.
Hưu hưu hưu, một bóng người đáp xuống, sau đó như chúng tinh phủng nguyệt, tên nam tử trẻ tuổi cất bước tiến lên, dáng người thon dài, sợi tóc đen bóng mượt, trên người tỏa ra thần quang khác lạ, bất cứ người nào cũng phải nhìn thêm vài lần.
Lục Kiếm Vân tới?
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, mặc kệ người tới là ai, cho dù là Thủy Nhất, Vạn Đạo tới, hắn cũng không sợ đánh một trận.
Đúng rồi, ba tên mãnh nhân kia tới không?
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Người trẻ tuổi cầm đầu đi lên lôi đài, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói:
- Nếu ngươi không ngốc, ngươi không nên hỏi vấn đề thấp kém như vậy.
Người tuổi trẻ kia biến sắc, nhưng hắn chưa lên tiếng, phía dưới đã có người gào lên.
- Đúng là quá phách lối, cho rằng mình là ai, dám nói với Lục huynh như vậy!
- Lục huynh bài danh 9632 trong Chú Đỉnh cảnh.
- Ngươi sai rồi, đó là bài danh ngày hôm qua, hôm nay đã là 9629.
- A, lại tiến bộ? Lục huynh tiền đồ vô lượng, bước vào bài danh trước một vạn còn có thể tăng lên vững vàng như thế.
- Không hổ là siêu cấp thiên tài.
- Chờ sau khi tiến vào Cửu Dương Thánh địa, bài danh của Lục huynh khẳng định sẽ tăng lên trên diện rộng.
Lục Kiếm Vân hóa giận thành kiêu ngạo, có nghe hay không, hắn là tồn tại khó lường thế nào?
- Ngây ngốc làm gì, còn không xuất thủ?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Ngươi tới làm pho tượng sao?
Lục Kiếm Vân tức giận, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó giết tới gần Lăng Hàn.
Hắn không nhịn được, mặc kệ hắn phong độ hay không phong độ, trang bức hay không trang bức, hắn hiện tại chỉ muốn giáo huấn Lăng Hàn một trận.
Có thể bài danh trước một vạn trên tinh võng, thực lực Lục Kiếm Vân rất bất phàm, hắn phát động tiên thuật, đỉnh đầu xuất hiện hư ảnh núi lớn, khi hắn giết tới, ngọn núi đánh thẳng về phía Lăng Hàn, vô cùng chân thật, giống như muốn đè nát hắn.
Không có sử dụng pháp khí, hoàn toàn sử dụng thực lực bản thân.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn bất động, chờ đối phương đánh tới, hắn mới xuất quyền tấn công Lục Kiếm Vân.
Một quyền này... Hình dung như thế nào?
Theo Lục Kiếm Vân, cảm giác giống như bị tinh thể nện trúng, trước mặt một quyền này, hắn nhỏ bé như sâu kiến, vô cùng bất lực.
Oanh, hắn trúng một quyền, Lục Kiếm Vân bị đánh bay ra ngoài, hắn ngã ra khỏi lôi đài.
Âm thanh ủng hộ bên dưới im lặng, mỗi người đều sợ hãi da đầu tê dại.
Chỉ một quyền mà thôi, Lục Kiếm Vân đã bị đánh bại, thực lực chênh lệch lớn thế nào?
- Tê, người này cũng bài danh ít nhất chín ngàn vị trí đầu trên tinh võng.
- Không sai, một vạn và chín ngàn, chênh lệch giống như trời và đất.
- Lăng Hàn đã mạnh như vậy, vì cái gì còn tổ chức lôi đài, trực tiếp có thể thu được danh ngạch báo danh.
- Ách, có lẽ là người ta cố ý trang bức.
Có người liên tục sử dụng mười bảy lần truyền tống trận, vào một lần cuối cùng đi ra ngoài, cả người đều bị không gian xé nát thành mảnh nhỏ.
Cho nên, sau khi liên tục sử dụng mấy lần truyền tống trận, Lăng Hàn quyết định nghỉ ngơi, chờ khôi phục hoàn toàn mới lên đường lần nữa.
Bọn họ ở lại nơi này vài ngày, sau đó tiếp tục lên đường.
Cứ như vậy, vừa đi vừa nghỉ, một tháng sau, bọn họ cũng đi tới Cửu Dương tinh.
Cửu Dương tinh chính là tinh thể của Cửu Dương Thánh địa, trước kia cũng không có tên này, nhưng Cửu Dương Thánh Nhân quá nổi danh, lúc trước có danh xưng đệ nhất nhân trong tinh không, cho đến khi Lăng Thiên Tổ Vương thành tựu Đế vị, hắn mới ủy khuất đứng ở vị trí thứ hai.
Tính thời gian một chút, đây đã là chuyện trăm triệu năm trước.
Trên đời này không có sinh linh bất hủ, mạnh như Tổ Vương cũng chỉ có thể sống trên ngàn vạn năm, Thánh Nhân chỉ có thọ nguyên trăm vạn năm, hơn nữa đó là tình huống tính toán, trên thực tế không có ai sống lâu như vậy, trừ phi đạt được Thánh dược.
Lăng Hàn vô cùng cảm khái, Tổ Vương mạnh nhất cũng có thời điểm hao hết thọ nguyên, vô địch cả đời cũng có lúc kết thúc.
Nói từ điểm này, có phải sống trong Nguyên thế giới tốt hơn?
Hắn bật cười, trừ phi thần thạch không hỏng, Nguyên thế giới mới có thể tồn tại vĩnh viễn, một khi phá hư, tất cả sinh linh trong đó chỉ có con đường chết.
Cho dù sống thêm được mấy kỷ nguyên, sinh tử còn phải xem thiên ý.
Vận mệnh phải nắm giữ trong tay mình.
Ý chí của Lăng Hàn rất kiên định, không lo được lo mất.
Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu đánh vào bài danh một vạn trong tinh võng, Bích Tiêu công chúa là Tiên Thiên thần thể, cho nên bọn họ chẳng khác gì trực tiếp cầm danh ngạch báo danh, chỉ cần đến lúc đó thông qua tinh võng xác nhận là được.
Lăng Hàn lại không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đạt được danh ngạch báo danh..
Biện pháp đơn giản nhất chính là đánh nhau, đánh ra thanh danh hiển hách, Cửu Dương Thánh địa tự nhiên sẽ đưa tư cách báo danh cho mình.
Nói làm liền làm.
Lăng Hàn rất phách lối kéo biểu ngữ cho võ đài, trên đó viết “Chú Đỉnh đệ nhất cao thủ”, từ đó nhiều người tức giận.
Có ít người chẳng thèm ngó tới, cho rằng Lăng Hàn chỉ lòe người, cố ý hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng có ít người lại cảm thấy khó chịu đi lên khiêu chiến, tự nhiên bị thảm bại.
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Hàn chưa bại một lần, tự nhiên thanh danh tăng lớn, cũng hấp dẫn những người có thực lực khiêu chiến.
Nhưng cho dù ai khiêu chiến đều vô dụng, Lăng Hàn dễ dàng thủ thắng, thể hiện phong thái vô địch của mình.
Thanh danh của hắn càng truyền đi càng xa, trên tinh võng bàn tán sôi nổi, có ít người hô hào cường giả bài danh trước một vạn trân sáp Lăng Hàn, sao có thể nhìn tiểu tử vô danh phách lối như thế.
Rất nhanh, đã có một người hưởng ứng, muốn đi gặp gỡ Lăng Hàn.
Người này tên là Lục Kiếm Vân, bài danh hơn chín ngàn trên tinh võng, phi thường không tầm thường, đặt trên tinh thể nào cũng là cao thủ số một số hai, là cao thủ chân chính.
- Lục huynh xuất mã, ha ha, ngày tốt lành của tên kia sẽ chấm dứt.
- Lăng Hàn, xuất hiện từ đâu?
- Dường như là Nguyệt Hoa tinh đi.
- Cái gì, là tinh thể chưa từng sinh ra Thánh Nhân?
- Đúng, chính là nhà quê ở loại địa phương nhỏ kia tới, cho rằng đánh thắng vài con a miêu a cẩu là vô địch.
- Ha ha, có năng lực thì lên tinh võng.
- Lúc nào đánh, đánh ở đâu, ta muốn đi tham gia náo nhiệt.
- Cùng đi cùng đi.
Rất nhiều người biểu thị muốn xem cuộc chiến, Lục Kiếm Vân vô cùng hào phóng, nói cho mọi người thời gian, ba ngày sau mới đi khiêu chiến, từ đó mọi người có thể tới quan sát.
Đương nhiên, đây là nhắm vào người Cửu Dương tinh, còn ở góc khác của tinh không thì không có biện pháp.
Nhưng không sao, khẳng định có người sẽ thông qua tinh võng xem trực tiếp.
Lăng Hàn cũng nghe nói, hắn cười cười và không đặt việc này vào trong lòng.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Lăng Hàn kết thúc tu luyện và tiến lên lôi đài.
Sắp đến giữa trưa, lúc này có rất nhiều tia sáng bay tới, nhìn kỹ, có rất nhiều người ngự khí bay tới.
Hưu hưu hưu, một bóng người đáp xuống, sau đó như chúng tinh phủng nguyệt, tên nam tử trẻ tuổi cất bước tiến lên, dáng người thon dài, sợi tóc đen bóng mượt, trên người tỏa ra thần quang khác lạ, bất cứ người nào cũng phải nhìn thêm vài lần.
Lục Kiếm Vân tới?
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, mặc kệ người tới là ai, cho dù là Thủy Nhất, Vạn Đạo tới, hắn cũng không sợ đánh một trận.
Đúng rồi, ba tên mãnh nhân kia tới không?
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Người trẻ tuổi cầm đầu đi lên lôi đài, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói:
- Nếu ngươi không ngốc, ngươi không nên hỏi vấn đề thấp kém như vậy.
Người tuổi trẻ kia biến sắc, nhưng hắn chưa lên tiếng, phía dưới đã có người gào lên.
- Đúng là quá phách lối, cho rằng mình là ai, dám nói với Lục huynh như vậy!
- Lục huynh bài danh 9632 trong Chú Đỉnh cảnh.
- Ngươi sai rồi, đó là bài danh ngày hôm qua, hôm nay đã là 9629.
- A, lại tiến bộ? Lục huynh tiền đồ vô lượng, bước vào bài danh trước một vạn còn có thể tăng lên vững vàng như thế.
- Không hổ là siêu cấp thiên tài.
- Chờ sau khi tiến vào Cửu Dương Thánh địa, bài danh của Lục huynh khẳng định sẽ tăng lên trên diện rộng.
Lục Kiếm Vân hóa giận thành kiêu ngạo, có nghe hay không, hắn là tồn tại khó lường thế nào?
- Ngây ngốc làm gì, còn không xuất thủ?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Ngươi tới làm pho tượng sao?
Lục Kiếm Vân tức giận, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó giết tới gần Lăng Hàn.
Hắn không nhịn được, mặc kệ hắn phong độ hay không phong độ, trang bức hay không trang bức, hắn hiện tại chỉ muốn giáo huấn Lăng Hàn một trận.
Có thể bài danh trước một vạn trên tinh võng, thực lực Lục Kiếm Vân rất bất phàm, hắn phát động tiên thuật, đỉnh đầu xuất hiện hư ảnh núi lớn, khi hắn giết tới, ngọn núi đánh thẳng về phía Lăng Hàn, vô cùng chân thật, giống như muốn đè nát hắn.
Không có sử dụng pháp khí, hoàn toàn sử dụng thực lực bản thân.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn bất động, chờ đối phương đánh tới, hắn mới xuất quyền tấn công Lục Kiếm Vân.
Một quyền này... Hình dung như thế nào?
Theo Lục Kiếm Vân, cảm giác giống như bị tinh thể nện trúng, trước mặt một quyền này, hắn nhỏ bé như sâu kiến, vô cùng bất lực.
Oanh, hắn trúng một quyền, Lục Kiếm Vân bị đánh bay ra ngoài, hắn ngã ra khỏi lôi đài.
Âm thanh ủng hộ bên dưới im lặng, mỗi người đều sợ hãi da đầu tê dại.
Chỉ một quyền mà thôi, Lục Kiếm Vân đã bị đánh bại, thực lực chênh lệch lớn thế nào?
- Tê, người này cũng bài danh ít nhất chín ngàn vị trí đầu trên tinh võng.
- Không sai, một vạn và chín ngàn, chênh lệch giống như trời và đất.
- Lăng Hàn đã mạnh như vậy, vì cái gì còn tổ chức lôi đài, trực tiếp có thể thu được danh ngạch báo danh.
- Ách, có lẽ là người ta cố ý trang bức.