- Các ngươi chắc cũng là hậu đài của Thiên Tôn đi?
Các Tiên Vương cùng ồ lên, rất giật mình.
Đa số người ở đây không có bối cảnh Thiên Tôn, dù là Nhất bộ cũng khiến họ ngước nhìn. Bọn họ chỉ là học đồ trong đạo tràng chứ không phải đệ tử thân truyền của Phá Nhạc Thiên Tôn, nào dám lỗ mãng đắc tội Thiên Tôn.
Đinh Bình lạnh nhạt nói:
- Đúng thì sao? Không phải thì sao?
Thi Viên cười vênh váo nói:
- Ha ha, cũng không có gì, chẳng qua thấy các ngươi hình như nắm giữ pháp thuật Thiên Tôn nên muốn xác nhận.
Hai nắm tay rung nhẹ tỏa ánh sáng rực rỡ, Thi Viên ngạo nghễ nói:
- Ở trước mặt bản thiếu gia dù các ngươi có bối cảnh gì cũng vô dụng!
Đinh Bình hừng hực chiến ý:
- Vậy thì đến chiến!
Trước mặt sư phụ tuyệt đối không thể đánh mất sĩ khí được.
Bùm!
Thi Viên xông lên tung ra cú đấm, quy tắc tối cao quấn quanh nắm tay của gã. Ở đẳng cấp quy tắc thì thế này đã là không gì sánh được.
Đinh Bình không sợ, cũng huơ đấm nghênh đánh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người không ngừng va chạm, tràn ngập tự tin lực lượng của mình, muốn hạ gục đối phương ngay trước mặt.
Cửu Yêu hỏi:
- Sư phụ, Đinh sư huynh chắc sẽ không thua?
Hiện tại tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Cửu Yêu không nhìn ra ai chiếm ưu thế.
Đại Hắc Cẩu giành nói:
- Yên tâm, Tiểu Bình Tử có sức mạnh bẩm sinh, cùng đẳng cấp muốn so khí lực với hắn? Hơn nữa Tiểu Bình Tử tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thích hợp đấu cứng thế này. Viên gì đó chỉ đang cậy mạnh, Cẩu gia bảo đảm với ngươi hắn tuyệt đối không chống qua một trăm chiêu.
Cửu Yêu gật đầu. Đại Hắc Cẩu là Nhị Bộ Thiên Tôn, không thể nào nhìn lầm.
Quả nhiên mới hơn tám mươi chiêu Thi Viên đã chật vật thụt lùi, mặt đỏ ửng, hai cánh tay kỳ quặc rũ xuống. Đó là vì xương tay của Thi Viên đều bị chấn vỡ, nhưng lúc trước gã sĩ diện cưỡng ép dùn nguyên lực ngưng tụ xương gãy, cho rằng Đinh Bình cũng giống như gã. Giờ Thi Viên không chịu nổi nữa nên thau tan tác.
Đinh Bình khách sáo giơ nắm tay vái:
- Đã nhường.
Lão Tham nhảy ra tràu phúng cả đám:
- Có ai biết đánh không? Không có ai đánh cho ra hồn sao?
Đám Tiên Vương im thin thít. Đinh Bình quá mạnh, dưới Cửu Trọng Thiên đương nhiên không đỡ nổi một đòn. Dù là cường giả Cửu Trọng Thiên thì ai dám bảo đảm có thể ngang ngửa với gã?
Lão Tham cười to bảo:
- Thiên Tôn chó má gì dạy ra một đám, cặn bã vô dụng,còn không mau gỡ bỏ chiêu bài!
Cái gọi là đánh người không đánh mặt, chiêu bài là mặt mũi của nguyên đạo tràng, nếu đập nát chiêu bài thì trước khi đòi lại ván đã thua Phá Nhạc đạo tràng có thể tiếp tục sao? Không ai chịu nổi mất mặt như vậy.
Nên đám Tiên Vương điên lên.
Đám người Trần Thụy Tĩnh nhìn hướng Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Gỡ!
Còn gì khách sáo với Phá Nhạc Thiên Tôn? Cứ thỏa thích đánh mặt, khiến đối phương càng khó chịu càng tốt.
Đám đệ tử nghiêm nghị đồng ý:
- Tuân lệnh sư tôn!
Bọn họ bay hướng đạo tràng.
Đám Tiên Vương rống to:
- Dừng tay!
Nếu để người thật sự đập vỡ chiêu bài của đạo tràng thì bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?
Ninh Hải Tâm tùy tay ấn, Nhất Bộ Thiên Tôn cường đại biết bao, khí thế đè ép khiến tất cả Tiên Vương cảm giác ngực cứng lại không thể nhúc nhích nữa.
Thỏ Tử chạy rất nhanh:
- A a! Thỏ gia đến đây! So đấu xem ai gỡ chiêu bài xuống trước!
Lão Tham chui xuống đất:
- Ai sợ ai!
Thạch Nhân cuộn tứ chi lại thành quả cầu đá lăn tới trước:
- Oa oa oa!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cơ thể nặng nề nghiền vết hằn sâu trên đường đi như hóa thành dòng sông nhỏ.
Tiểu Thanh bay trên trời, nhanh như tia chớp.
Đại Hắc Cẩu dùng móng vuốt gãi cổ:
- Thật là một đám hỉ mũi chưa sạch, chơi chán chết!
Vẻ mặt Đại Hắc Cẩu khinh miệt, nhưng nó chạy ra ngoài nhanh nhất:
- Cẩu gia mới là số một!
Vèo!
Đại Hắc Cẩu là Nhị Bộ nên tất nhiên đến sau mà tới trước, nhảy người chợt lóe đã đến dưới đạo tràng, nhảy lên cao cắn tấm biển xuống.
Thỏ Tử, Lão Tham, Thạch Nhân la lên:
- Cẩu gia uy vũ!
- Cẩu gia bá khí!
- Cẩu gia ngực bự!
Đại Hắc Cẩu đá Thạch Nhân văng ra:
- Ngực bự cái đầu ngươi! Có biết nói chuyện không hả!?
Thạch Nhân lăn lông lốc trở về.
Lão Tham nhận lấy chiêu bài, đó là tấm biển màu vàng viết bốn chữ Phá Nhạc đạo tràng, cực kỳ đại khí bàng bạc.
Lão Tham khiêu khích nói:
- Đám tử tôn kia, chiêu bài nằm trong tay Tham gia, ai muốn thì cứ nhào qua lấy!
Đám Tiên Vương tức xì khói nhưng không thể nhúc nhích chút nào, bị hơi thở của Thiên Tôn áp chế, Tiên Vương tấn công được mới lạ.
Không phải mỗi người đều tên là Lăng Hàn.
Đám Đại Hắc Cẩu nâng chiêu bài về, vênh váo hĩnh mũi nhìn trời.
Khó trách, lúc trước luôn bị năm Chí Tôn áp chế, cỡ như Đại Hắc Cẩu còn bị bắt làm tù đồ thật lâu, mới vậy nghẹn cục tức trong bụng.
Lăng Hàn cười nói:
- Chiêu bài ở trong tay ta, mấy ngày này ta ở Phong Lai khách điếm, muốn lấy thì cứ lại đây.
Lăng Hàn cố ý che giấu tung tích nên đám Tiên Vương chỉ nghe được giọng nói, không biết ai đang nói.
Lăng Hàn xoay người đi trước.
- Đi.
Phá Nhạc không có mặt, tiếp tục gây rối cũng vô nghĩa. Dù sao đã gỡ chiêu bài xuống mua với tát Phá Nhạc một bạt tai.
Lão Tham cố ý nói:
- Đạo tràng tệ hại, không có một người đánh cho ra hồn. Ài, vô địch thật là cô đơn.
Thạch Nhân đã bị nhiễm thói xấu:
- Đám thỏ con, có ngon thì nhào vô!
Bốp!
Thạch Nhân bị Thỏ Tử đạp vào mặt.
Thạch Nhân ngây thơ hỏi, vẻ mặt khó hiểu uất ức:
- Gì vậy?
Thỏ Tử giậm chân nói:
- Ngươi mới là thỏ con!
- A!
Thạch Nhân rất nhanh nhạy, biết mình đụng vào điều Thỏ Tử kỵ nhất, vội vàng sửa miệng:
- Đám chó con các ngươi...!
Bốp!
Đại Hắc Cẩu đá bay Thạch Nhân.
Lão Tham vui sướng khi người gặp họa nói:
- Thật là ngốc, không biết nói chuyện.
Tiểu Thanh vỗ cánh bay cao trên trời, vẻ mặt vừa khinh thường vừa xấu hổ.
Cả nhóm đánh lộn đùa giỡn không thèm để Phá Nhạc đạo tràng vào mắt. Các Tiên Vương mắt tóe lửa, hận không thể đi lên liều mạng.
Nhưng còn cách nào đâu?
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm Lăng Hàn rời đi.
Có người hỏi:
- Các vị, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi xem sao?
- Chứ làm sao bây giờ? Trong bọn họ chắc chắn có Thiên Tôn, dù chúng ta cùng lên cũng chỉ là chịu chết.
- Kỳ lạ, nếu là Thiên Tôn thì sao không biết Phá Nhạc đại nhân cường đại, tại sao còn dám lại đây càn rỡ?
- Hay chúng ta đi mời một vị Thiên Tôn ra tay? Nếu chúng ta có thể cướp lại chiêu bài thì cũng rạng rỡ mặt mày.