Đây là sông gì!
Lăng Hàn nhìn xem, con sông này dài không biết bao nhiêu, nhưng nước sông đều đỏ như máu, toả ra mùi tanh nhàn nhạt.
- Lẽ nào, đây là máu của Á Long sao?
Hách Liên Tầm Tuyết thở ra một hơi, nhìn dòng sông nói.
Thế giới này có Chân Long qua, nhưng tuyệt không phải ở đây tu thành Chân Long, tiểu thế giới không đủ điều kiện để người có huyết mạch Long tộc hoàn thành bước nhảy cuối cùng, nhiều nhất chỉ có thể đạt đến Á Long.
Vì lẽ đó, nếu như này là máu của Á Long, giá trị cũng quý đến không cách nào hình dung.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Coi như là máu của Á Long cũng bị ô nhiễm, tràn ngập lực lượng ăn mòn, sau một quãng thời gian, ta phỏng chừng ngay cả trân kim cấp mười cũng sẽ hòa tan!
Phá Hư Cảnh khác có khả năng không làm được, nhưng con Á Long này đạt đến sức chiến đấu của Phá Hư mười hai tinh, khẳng định cũng tu ra sức mạnh quy tắc, lấy sức mạnh quy tắc luyện hóa, thế gian còn có đồ vật gì luyện không được?
Trừ khi không phải đồ vật của giới này.
- Nơi này thật hoang vu.
Lăng Hàn nhìn hoàn cảnh hai bên, đây là một không gian vô cùng chật hẹp, ngoại trừ ở giữa có một Huyết Hà, chạy chồm nước sông như máu, hai bên bờ sông chỉ rộng trăm trượng, sau đó thì không có, thật giống như thế giới xuất hiện đứt gãy.
Nếu này là thân thể của một cường giả biến thành, tự nhiên không thể đòi hỏi có thể như thiên địa chân chính.
- Đi bên nào?
Hách Liên Tầm Tuyết hỏi.
- Đầu nguồn.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói.
Bọn họ đang muốn cất bước, nhưng chỉ thấy một luồng ánh kiếm lướt qua, xoạt, một người đã giết tới, Kiếm Khí lạnh lẽo âm trầm, phả vào mặt.
- Lăng Hàn, ta muốn giết ngươi!
Lăng Hàn nhìn lướt qua, rất tùy ý đưa tay, hai ngón tay hợp lại, liền kẹp lấy trường kiếm của đối phương, lạnh nhạt nói:
- Hóa ra là Thải quận chúa, hỏa khí lớn như vậy sẽ không tốt, rất dễ già.
Người xuất kiếm là Tiên Vu Thải, nàng dùng sức rút kiếm, lại phát hiện trường kiếm như mọc rễ ở trong tay Lăng Hàn, làm sao cũng không cách nào nhúc nhích. Trong lòng nàng ngơ ngác, Nhân tộc này là quái vật gì, thanh kiếm kia là Linh khí cấp tám, hơn nữa phẩm chất cực tốt, đủ để phát huy ra sức chiến đấu của Hoá Thần Cảnh đỉnh cao, nhưng ở trong tay Lăng Hàn lại vô lực như vậy.
Nàng tự nhiên nghe nói qua sự tình Lăng Hàn và Tiên Vu Tử Uyên chiến một trận, nhưng vẫn cho rằng nó khuyếch đại, hoàn toàn là uy lực của trận pháp, nhưng hiện tại qua chiêu với Lăng Hàn, nàng mới đột nhiên ý thức được đối phương rất mạnh mẽ.
Lăng Hàn đưa tay đẩy một cái, Tiên Vu Thải hừng hực lùi về sau, hắn cũng buông lỏng tay ra nói:
- Nể mặt mũi của Tiên Vu Vương tộc, ta không chấp nhặt với ngươi, nhưng nếu ngươi không biết điều, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sợ!
Hắn ngược lại không sợ Tiên Vu Vương tộc, mà vì hiện tại đối phương là sức mạnh có thể tranh thủ, hắn không muốn bởi vì Tiên Vu Thải mà tổn thương hòa khí hai nhà.
- Hừ hừ, Nữu thích ăn thịt rồng nhất!
Hổ Nữu ở một bên đe doạ nói.
Trong mắt của Tiên Vu Thải ngậm lấy thanh lệ, Nhân tộc này quá đáng ghét, các tộc lão buộc nàng lập gia đình, mà Nhân tộc này lại còn không muốn, hiện tại lại dữ dằn với nàng, làm cho nàng cảm giác cực kỳ oan ức.
Nàng làm gì sai sao, nàng là người bị hại to lớn nhất!
- Đi!
Lăng Hàn không để ý đến Tiên Vu Thải, tuy sau khi tiến vào là tùy cơ phân bố, nhưng tam đại tộc chiếm chín mươi chín phần trăm tiêu chuẩn, nơi này tự nhiên không thiếu người của Tiên Vu Vương tộc, cũng không cần hắn đi chăm sóc vị tiểu công chúa yếu ớt này.
Chỉ là bọn hắn mới vừa đi vài bước, lại thấy Tiên Vu Thải đi theo.
Lăng Hàn dừng bước lại nói:
- Ngươi theo chúng ta làm gì?
- Ai nói ta theo các ngươi?
Tiên Vu Thải nghểnh đầu nói.
- Lẽ nào ta không thể đi đường này sao?
- Được, xin mời!
Lăng Hàn làm tư thế nhường đường.
Tiên Vu Thải phẫn nộ, nhanh chân đi qua Lăng Hàn, thật giống như có cừu hận với đại địa, giẫm đến oành oành vang vọng.
Đợi nàng đi ra một đoạn, ba người Lăng Hàn mới cất bước lần nữa.
- Chà chà, đây chính là đại mỹ nhân, tại sao không thu?
Hách Liên Tầm Tuyết lấy khẩu khí chua chua nói.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi ghen?
- Nghĩ hay lắm!
Hách Liên Tầm Tuyết đương nhiên không thừa nhận.
- Nữu ghen!
Nhưng Hổ Nữu sẽ không che giấu tình cảm của mình, lập tức nhào lên người Lăng Hàn, ôm cổ của hắn nói.
- Lăng Hàn là của Nữu, ai cũng không cho phép cướp!
Hách Liên Tầm Tuyết nhìn mà buồn cười, lúc trước Hổ Nữu mới năm sáu tuổi liền một bộ muốn độc bá Lăng Hàn, tiểu nha đầu như vậy làm sao sẽ có ý nghĩ như thế chứ?
- Đây là Huyết Long Quật tầng thứ nhất? Không phải nói có các loại linh dược sao, sao cái gì cũng không nhìn thấy?
Lăng Hàn nhìn trái nhìn phải, hoàn cảnh nơi này quá đơn giản, có linh dược hay không vừa xem hiểu ngay.
- Ngươi cho rằng linh dược là rau cải trắng, sinh khắp nơi sao?
Hách Liên Tầm Tuyết cho hắn một cái liếc mắt.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Không phải sao?
Nghĩ đến Lăng Hàn nắm giữ Hắc Tháp, bên trong xác thực khắp nơi đều có linh dược, Hách Liên Tầm Tuyết nhất thời ngậm miệng.
Tuy trong Hắc Tháp có thể đào tạo linh dược, nhưng giới hạn bởi thực lực, hiện tại ngoại trừ Long Huyết Phách Vương Tham, cũng không có mấy cây linh dược cao cấp, điều này làm cho Lăng Hàn rất phiền muộn, bởi vì đại bộ phận linh dược vô dụng với hắn, chỉ có thể lấy Hóa Thiên Oản tinh luyện sau đó dùng, hiệu quả này tự nhiên không tốt bằng luyện thành đan.
Diệu dụng của linh dược ở chỗ, không chỉ có thể tăng cao tu vi, còn có hiệu quả khác, thiên địa Thần dược thì mỗi cây đều có linh hiệu đặc biệt.
Vì lẽ đó, Lăng Hàn cảm thấy hứng thú với linh dược nơi này, đặc biệt là Long Huyết Thảo. Phải biết, hắn tu luyện Cửu Long Bá Thể thuật, nếu như luyện hóa Huyết Long Thảo, nói không chắc có thể tăng lên trên diện rộng.
- Cơ duyên đều nương theo nguy hiểm, muốn tùy tùy tiện tiện liền hái được linh dược, đây là chuyện không thể nào.
Hách Liên Tầm Tuyết lắc đầu nói.
- Vậy cũng không nhất định.
Lăng Hàn nói, hắn nghĩ tới Hiên Viên Tử Quang, khí vận của người này có chút nghịch thiên, bảo vật quả thực là tự mình đưa tới cửa. Lấy Phúc Địa Ấn nói đi, lúc trước là nó chủ động "đầu hoài tống bão" với người này, nếu không phải hắn ra tay nhanh, môn thần thông kia liền trở thành vật trong túi của đối phương.
---------------