Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ hoàng giận dữ, bàn tay trắng nõn giương lên phát động công kích. Lập tức, kiếm khí tung hoành, bổ thiên trảm địa.

Tiên dược kia sợ tới mức phun ra vài giọt dược dịch, vẻ mặt xanh lại.

Người khác gặp tiên dược như nó đều nghĩ tất cả biện pháp muốn bắt, nhưng lại không dám có bất kỳ hành động nào khác. Bởi vì nó là tiên dược a, vô luận chịu tổn thương nào cũng là tổn thất cực lớn.

Tâm tính như vậy lại thêm đủ loại thủ đoạn của nó, tuy rằng đã sớm thành thục, nhưng mà ở dược viên như vậy, khi gặp mấy siêu cấp cường giả, nó chỉ cần phóng chút máu ra người ta đã không nỡ ăn nó rồi.

Thế nhưng nữ nhân này cũng quá không thương hoa tiếc ngọc, bộ dáng như thề không đánh chết nó không thôi. Khiến cho nó bị dọa cho phun ra vài giọt tiên dịch.

Con mẹ nó, hù chết ta rồi.

Tay mắt Lăng Hàn nhanh nhẹn, lập tức thu vài giọt tiên dịch kia vào trong bình ngọc. Trên mặt hắn cố chút cổ quái, đây đúng là bảo dịch trong cơ thể tiên dược, nhưng vấn đề là vừa rồi lại là từ sau mông con nai kia phun ra, nghĩ một màn như vậy, khi hắn ăn nhất định sẽ vô cùng oán hận.

HẮn kỳ quái, sao chung quy mình luôn gặp những thứ cổ quái như vậy chứ?

- Đầu hàng. Ta đầu hàng.

Nai con kêu gào thảm thiết.

- Không được đuổi theo Lộc gia, nếu như các ngươi muốn tiên dược Lộc gia cho các ngươi một ít, ngàn vạn lần không nên giết Lộc gia.

Nó cực kỳ sợ chết.

Trong lòng Lăng Hàn khẽ động.

- Chúng ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi, không bằng lăn lộn cùng ta. Ta có một tòa dược viên, bảo đảm ngươi sẽ thích.

Vẻ mặt nai con tràn ngập vẻ chán ghét.

- Ồ?

Vẻ mặt Nữ hoàng lạnh lùng, lại giơ tay lên.

- Thích, đương nhiên ta rất thích rồi.

Nai con lập tức ra vẻ vô cùng kiên định, bộ dáng như ai không cho ta thích ta sẽ liều với kẻ đó.

Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía Đại Hắc Cẩu, nói:

- Đây là người thân của ngươi sao?

Đại Hắc Cẩu gãi gãi mông, nói:

- Xem như thế đi.

- Xem con mẹ ngươi, Lộc gia cũng không có thân thích xấu như ngươi. Ngươi nhìn xem, ngay cả hai cái răng cũng lộ ra, có bao nhiêu xấu xí chứ?

Công lực kéo cừu hận của nai con cũng là nhất lưu, bắt đầu trêu chọc Đại Hắc Cẩu.

- Con mẹ nó, Cẩu gia muốn ăn tiểu tử này.

Đại Hắc Cẩu nhe răng.

- Đừng cản Cẩu gia.

Nếu không phải có Lăng Hàn nắm lấy đuôi nó, nhất định nó đã lao ra.

- Đừng làm rộn.

Lăng Hàn thu Thất Mệnh thiên vân vào tron Hắc tháp.

- Ah, lão tổ tông.

Nai con nhìn thấy Luân hồi thụ lâp tức sợ hãi, quỳ phịch xuống dưới gốc cây. Đầu cọ xát lung tung một hồi, sau đó nó không khỏi có chút kỳ quái.

- Không đúng a, gốc mẫu thụ này rõ ràng đã lớn lên, nhưng vì sao còn chưa có linh trí? Giống như chỉ mới sống mấy trăm năm vậy.

Quả thực nó đoán không sai, Luân Hồi thụ bị tiểu tháp dùng bí pháp sinh trưởng, từ lúc còn là hạt giống cho tới trạng thái bây giờ, trên thực tế tuổi so với Lăng Hàn còn ít hơn.

Lăng Hàn lại cả kinh, không nhịn được phải hỏi tiểu tháp một câu:

- Luân Hồi thụ cũng là Thiên địa bổn nguyên sao?

- Không sai.

Tiểu tháp sảng khoái gật đầu.

- Bất quá gốc này bị ta thúc đẩy sinh trưởng, còn xa mới hình thành bổn nguyên chi lực thành phẩm. Cho nên bây giờ ngươi cũng không có khả năng rút ra bổn nguyên chi lực.

- Như vậy cần phải có bao lâu?

Lăng Hàn hỏi:

- Ít nhất cũng phải mấy nguyên niên.

Tiểu tháp thản nhiên nói:

- Lăng Hàn lắc đầu, đây quả thực là thứ không thể nào trông cậy vào a. Vài ức năm cũng đã quá dài, có lẽ tìm một gốc Luân Hồi thụ khác còn có thể nhanh hơn một chút. Trong Tiên vực, Tiên vương sống hơn một kỷ nguyên cũng không có quá nhiều.

Bất kể nói như thế nào, Thất Mệnh THiên vân đối với hoàn cảnh trong Hắc tháp cực kỳ thỏa mãn. Dược liệu ở nơi này cũng không ít. Đủ để cho nó xưng vương xưng bá. Có một đám tiểu đệ có thể sai bảo. Hơn nữa còn có một gốc mẫu thụ, đây là ngọn nguồn của tất cả tiên dược trong thiên hạ.

Thất Mệnh theien vân và Lăng Hàn ước định, mỗi một ngàn năm sẽ cho Lăng Hàn một ít tiên dịch. Nhưng mà Lăng Hàn cũng cảnh cáo nó, tuyệt đối không thể phun ra từ đằng sau mông.

Nghe gốc tiên dược này nói, nơi này còn có một gốc tiên dược, không hợp với nó, chỉ cần vừa gặp mặt là lập tức đánh nhau.

Gốc tiên dược còn lại này gọi là DIệt Tiên tuyệt, bên trong hoàn toàn quy tắc độc hệ, phàm là những nơi nó đi qua, sinh linh vạn dặm đều diệt. Bởi vậy những dược liệu ở nơi này đều vô cùng sợ hãi Diệt Tiên Tuyệt. Cầu Thất Mệnh Thiên Vân ngăn cản Diệt Tiên Tuyệt đi loạn khắp nơi.

Hai gốc tiên dược vì vậy mới đánh nhau. Cũng có một bộ phận suy nghĩ muốn làm lão đại bên trong.

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không để ý tới. Đối với quy tắc độc hệ hắn không có chút hứng thú nào. Hơn nữa đều là tiên dược cho nên Thất Mệnh Thiên vân không sợ độc tính, nhưng hắn lại không thể. Nếu muốn đi thu Diệt Tiên Tuyệt, như vậy khả năng hắn bỏ mạng rất lớn.

Ngay cả Đại Hắc Cẩu cũng lắc đầu, muốn thu tiên dược như Diệt Tiên Tuyệt, vậy thì ít nhất cũng phải là cường giả Tiên Phủ cảnh mới có thể làm được.

- Tiên dược tới tay, đi ra thôi.

Lăng Hàn nói.

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi quá thấp rồi. Chỉ là một gốc tiên dược, sao có thể đủ được chứ?

Đại Hắc Cẩu xùy một tiếng, nói:

- Nơi này có khá nhiều thứ tốt, phía trước là bảo khố. Chẳng lẽ ngươi không muốn chuẩn tiên khí sao?

Quả thực Lăng Hàn không có nhu cầu cao về Chuẩn tiên khí. Nhưng mà đối với thần thiết đỉnh cấp, Chuẩn tiên kim lại có hứng thú rất lớn. Nghĩ tới việc đã làm tặc, hắn cũng không ngại làm thêm một lúc.

Chờ sau này hắn trở thành Tiên vương lại báo đáp là được. Đây là câu nói của hắn nói với bản thân mình.

Đại Hắc Cẩu quen việc dễ làm, mang theo hai người đi vòng một hồi. Rất nhanh bọn hắn đã đi ra khỏi dãy núi, phía trước xuất hiện một quần cung điện, liên miên không dứt.

- Đều là chỗ để bảo vật a.

Đại Hắc Cẩu nhìn từ cao xuống dưới, mắt chó sáng lên.

- Có trận pháp thủ hộ.

Lăng Hàn liếc mắt nhìn một cái rồi nói.


- Trước mặt bổn tọa, thiên hạ không có trận pháp.


Đại Hắc Cẩu ngạo nghễ nói.


Bọn hắn đi tới tòa cung điện đầu tiên, Đại Hắc Cẩu lập tức bắt đầu phá trận. Lăng Hàn cũng trợ giúp một hai. Một người một chó chung sức hợp tác, rất nhanh đã phá vỡ một đường nhỏ trên trận pháp bên ngoài cung điện.


- Tiểu tử ngươi trời sinh làm tặc.


Đại Hắc Cẩu khen.


- Quả nhiên mồm chó không mọc được ngà voi. Lời tán dương từ trong miệng ngươi ra sao lại làm ta không được tự nhiên như vậy chứ?


Lăng Hàn phất phất tay nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK