Chỉ cần có hai tên Đan sư cho rằng Lăng Hàn thông qua, Lăng Hàn liền có thể trở thành Đan sư, huống chi ba tên Đan sư nhất trí thông qua.
Đương nhiên, ba tên Đan sư là người chứng kiến, vạn nhất về sau tra ra Lăng Hàn không đủ tư cách Đan sư, như vậy ba người bọn họ cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Cho nên, sẽ không kẻ nào dám gian lận trong khảo hạch Đan sư.
- Chúc mừng!
Ba tên Đan sư cùng chúc mừng Lăng Hàn:
- Về sau luận bàn nhiều một chút.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu.
Ba tên Đan sư rất khách khí với Lăng Hàn, người này còn rất trẻ tuổi, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Chúc mừng!
- Chúc mừng Lăng Đan sư!
Đan đồ bên ngoài cùng lên tiếng, Đan đồ và Đan sư cũng giống như Tầm Bí cảnh và Trúc Cơ, chênh lệch như trời và đất, bọn họ không dám không cung kính. Cho dù lão Đan đồ tóc hoa râm cũng không ngoại lệ, cùng khom người xuống.
Lăng Hàn nói với một tên Đan sư:
- Ta từ nhỏ đi theo học tập một vị Đan sư mù mắt, kỳ thật không hoàn toàn hiểu về đan đạo, không biết huynh đài có thể giải thích cho ta được không?
- Không có vấn đề.
Người kia cũng đang muốn tìm một cơ hội giao hảo với Lăng Hàn, tự nhiên cũng đáp ứng:
- Đến, chuyển sang nơi khác nói chuyện.
Lăng Hàn gật đầu, hai người đi lên phía trước, nhưng đám người chưa giải tán, các Đan đồ phía sau thừa cơ hội chen lên phía trước, muốn thấy khuôn mặt Lăng Hàn, dính chút vận khí.
A?
Đúng dịp, Lăng Hàn nở nụ cười, hắn nhìn thấy sáu gương mặt quen thuộc.
Đám người Đặng Anh Vệ, Diệp Văn Bân, Đàm Binh, sáu người nhìn thấy người được mọi người vây quanh là Lăng Hàn liền há to miệng, trên mặt bọn họ lộ ra thần thái không tưởng tượng nổi.
Đan sư mới lên cấp là Lăng Hàn?
Lại là Lăng Hàn!
Làm sao có thể chứ? Ngươi không phải đến khảo hạch Đan đồ hay sao, tại sao lại biến thành Đan sư rồi?
Ngươi có bệnh sao.
Rõ ràng có thực lực Đan sư, lại còn đi khảo hạch Đan đồ, thật không hiểu nổi.
Nhưng bọn họ liên thủ hãm hại một vị Đan sư, một khi Lăng Hàn phát động trả thù, bọn họ có thể gánh vác được sao?
Sáu người nhìn nhau, đều lui về phía sau, muốn rời khỏi, nhưng bây giờ đám người kích động, mỗi người đều liều mạng chen lên phía trước, bọn họ làm sao có thể lui ra ngoài được?
- Nha, hóa ra là các ngươi.
Lăng Hàn chào hỏi.
- Lăng huynh, các ngươi biết nhau?
Đan sư bên cạnh hắn kinh ngạc hỏi.
Lăng Hàn gật đầu:
- Vừa rồi ta đi chứng nhận Đan đồ, kết quả bị ba người này loại bỏ, nguyên nhân chính là chỉ có ba danh ngạch, muốn bảo đảm ba người kia.
Hắn nói ra!
Sáu người Đàm Binh nghe xong, tự nhiên không chạy được nữa, nếu không, chẳng phải ngồi vững chứng cứ phạm tội sao?
- A?
- A?
- A...
Tất cả mọi người kinh hô, mỗi người dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn sang.
Ai tới nói cho ta biết, vì cái gì Lăng Hàn cùng một ngày đi thi Đan đồ và Đan sư?
Lăng Hàn cười nói:
- Ta vốn nghĩ trực tiếp chứng nhận Đan sư, kết quả còn chưa mở lời đã bị người ta dẫn vào một gian phòng, nói khảo hạch Đan đồ, ta suy nghĩ, sau khi trở thành Đan đồ có thể miễn phí lĩnh vật liệu luyện đan, cũng không quan trọng, ngược lại cũng không cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
- Kết quả, ba người này uy phong biết bao, cực kỳ bá đạo, lại dám gạt bỏ ta trong phần thi nhận biết.
Nói xong, hắn nhìn ba người Đặng Anh Vệ, để ba người đổ mồ hôi lạnh.
Đám người nghe Lăng Hàn giải thích, đều “a” một tiếng, mặc dù Lăng Hàn đi đường vòng nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, một người còn chưa tấn cấp Đan sư, trong tay làm gì có nhiều tích lũy như thế?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn sang ba người Diệp Văn Bân.
Lăng Hàn có thể trở thành Đan sư, chẳng lẽ còn không thông qua khảo hạch Đan đồ?
Nhất định là các ngươi liên thủ gian lận!
- Không, không phải!
Diệp Văn Bân run rẩy lắc đầu, hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.
Ba tên Đan sư phụ trách khảo hạch còn chưa rời đi, một tên Đan sư mày rậm hét lớn:
- Tống Đào, các ngươi thật to gan, lại dám hại một vị Đan sư!
Hắn chỉ nhận ra Tống Đào, lúc trước hắn còn bảo Tống Đào hỗ trợ luyện đan, bởi vậy hắn cũng quát Tống Đào.
Hai chân Tống Đào mềm nhũn, tròng mắt xoay tròn, đang suy nghĩ đối sách.
Nếu như Lăng Hàn không phải Đan sư, chỉ mời ba Đan sư đến giải oan, vậy hắn không sợ, ngược lại kết quả phần nhận biết là do ba người bọn họ định đoạt, chỉ cần ba người bọn họ cắn răng kiên trì sẽ không ai làm gì được.
Nhưng bây giờ khác biệt, Lăng Hàn lắc mình biến hoá thành Đan sư, như vậy phân lượng sẽ khác.
Đan sư không nhận biết dược liệu của Đan đồ?
Có lẽ có khả năng như vậy, nhưng không có một tên Đan sư nào thừa nhận, chẳng phải làm vậy sẽ lộn xộn hay sao?
Một khi phát sinh việc như thế, nhất định là Đan đồ sai.
- Đi lấy phần thi hai vòng trước của Lăng Đan sư ra đây.
Đan sư râu ria nói.
- Vâng.
Lập tức có Đan đồ chạy ra ngoài, cũng mang bài thi lúc trước của Lăng Hàn tới.
- Vòng thứ nhất và vòng thứ hai đạt điểm tuyệt đối!
- Không hổ là Đan sư.
- Ừm, thời điểm ta khảo hạch Đan đồ, hai vòng trước sai hai đề.
- Ta kém hơn ngươi, ta sai ba đề.
Đám người nghị luận với nhau, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có sai.
Đan sư râu ria cười lạnh, hắn nhìn sang ba người Diệp Văn Bân:
- Các ngươi còn lời gì để nói?
Còn có thể nói cái gì?
Mặc dù chưa xem chứng cứ vòng thứ ba, nhưng đã nói rõ năng lực nhận biết dược liệu của Lăng Hàn, lại thêm hắn đã trở thành Đan sư, đủ để chứng minh Lăng Hàn có tri thức vượt qua Đan đồ.
Lúc này ánh mắt ba người đầy xem thường nhìn ba người Diệp Văn Bân, có ít người đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ba người bọn họ dám hãm hại một vị Đan sư, chết chắc!
- Ta sẽ bẩm lên mấy vị đại sư định tội các ngươi!
Đan sư mày rậm lên tiếng, về phần ba người Đàm Binh, hắn không nhìn tới chút nào, mặc dù bọn họ không có gian lận, nhưng bị Lăng Hàn chọc ra tấm màn đen lớn như thế, tự nhiên cũng phải xử phạt tương ứng.
- Không muốn! Không muốn!
Ba người Diệp Văn Bân đều quỳ xuống.
- Lăng đại sư, chúng ta sai rồi, xin thả chúng ta một con ngựa!
Tống Đào dập dầu với Lăng Hàn.
Đặng Anh Vệ và Diệp Văn Bân cũng giật mình, vội vàng dập đầu với Lăng Hàn, giải chuông cần người buộc chuông.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Lúc trước ta đã khuyến cáo các ngươi, về sau không nên hối hận, hiện tại lại cầu xin tha thứ? Muộn rồi!
Hắn lắc tay, nghênh ngang rời đi.
- Hừ, tự gây nghiệt, không thể sống!
Đan sư mày rậm hừ lạnh nói, cùng là Đan sư, hắn tự nhiên phải đứng bên Lăng Hàn, Đan đồ nho nhỏ lại dám phạm thượng, thật đáng chết.
Chuyện sau đó không cần Lăng Hàn quan tâm, ba người Diệp Văn Bân, Tống Đào, Đặng Anh Vệ đều bị khai trừ thân phận Đan đồ, hơn nữa vĩnh viễn không thu nhận, bởi vì ba người Đàm Binh, Trác Điệp, Tôn Thiểu Long tham dự gian lận, cũng bị lột bỏ thân phận Đan đồ, đồng thời trong ba năm không được tiếp tục khảo hạch Đan đồ.
Hả hê lòng người.
Đương nhiên, ba tên Đan sư là người chứng kiến, vạn nhất về sau tra ra Lăng Hàn không đủ tư cách Đan sư, như vậy ba người bọn họ cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Cho nên, sẽ không kẻ nào dám gian lận trong khảo hạch Đan sư.
- Chúc mừng!
Ba tên Đan sư cùng chúc mừng Lăng Hàn:
- Về sau luận bàn nhiều một chút.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu.
Ba tên Đan sư rất khách khí với Lăng Hàn, người này còn rất trẻ tuổi, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Chúc mừng!
- Chúc mừng Lăng Đan sư!
Đan đồ bên ngoài cùng lên tiếng, Đan đồ và Đan sư cũng giống như Tầm Bí cảnh và Trúc Cơ, chênh lệch như trời và đất, bọn họ không dám không cung kính. Cho dù lão Đan đồ tóc hoa râm cũng không ngoại lệ, cùng khom người xuống.
Lăng Hàn nói với một tên Đan sư:
- Ta từ nhỏ đi theo học tập một vị Đan sư mù mắt, kỳ thật không hoàn toàn hiểu về đan đạo, không biết huynh đài có thể giải thích cho ta được không?
- Không có vấn đề.
Người kia cũng đang muốn tìm một cơ hội giao hảo với Lăng Hàn, tự nhiên cũng đáp ứng:
- Đến, chuyển sang nơi khác nói chuyện.
Lăng Hàn gật đầu, hai người đi lên phía trước, nhưng đám người chưa giải tán, các Đan đồ phía sau thừa cơ hội chen lên phía trước, muốn thấy khuôn mặt Lăng Hàn, dính chút vận khí.
A?
Đúng dịp, Lăng Hàn nở nụ cười, hắn nhìn thấy sáu gương mặt quen thuộc.
Đám người Đặng Anh Vệ, Diệp Văn Bân, Đàm Binh, sáu người nhìn thấy người được mọi người vây quanh là Lăng Hàn liền há to miệng, trên mặt bọn họ lộ ra thần thái không tưởng tượng nổi.
Đan sư mới lên cấp là Lăng Hàn?
Lại là Lăng Hàn!
Làm sao có thể chứ? Ngươi không phải đến khảo hạch Đan đồ hay sao, tại sao lại biến thành Đan sư rồi?
Ngươi có bệnh sao.
Rõ ràng có thực lực Đan sư, lại còn đi khảo hạch Đan đồ, thật không hiểu nổi.
Nhưng bọn họ liên thủ hãm hại một vị Đan sư, một khi Lăng Hàn phát động trả thù, bọn họ có thể gánh vác được sao?
Sáu người nhìn nhau, đều lui về phía sau, muốn rời khỏi, nhưng bây giờ đám người kích động, mỗi người đều liều mạng chen lên phía trước, bọn họ làm sao có thể lui ra ngoài được?
- Nha, hóa ra là các ngươi.
Lăng Hàn chào hỏi.
- Lăng huynh, các ngươi biết nhau?
Đan sư bên cạnh hắn kinh ngạc hỏi.
Lăng Hàn gật đầu:
- Vừa rồi ta đi chứng nhận Đan đồ, kết quả bị ba người này loại bỏ, nguyên nhân chính là chỉ có ba danh ngạch, muốn bảo đảm ba người kia.
Hắn nói ra!
Sáu người Đàm Binh nghe xong, tự nhiên không chạy được nữa, nếu không, chẳng phải ngồi vững chứng cứ phạm tội sao?
- A?
- A?
- A...
Tất cả mọi người kinh hô, mỗi người dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn sang.
Ai tới nói cho ta biết, vì cái gì Lăng Hàn cùng một ngày đi thi Đan đồ và Đan sư?
Lăng Hàn cười nói:
- Ta vốn nghĩ trực tiếp chứng nhận Đan sư, kết quả còn chưa mở lời đã bị người ta dẫn vào một gian phòng, nói khảo hạch Đan đồ, ta suy nghĩ, sau khi trở thành Đan đồ có thể miễn phí lĩnh vật liệu luyện đan, cũng không quan trọng, ngược lại cũng không cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
- Kết quả, ba người này uy phong biết bao, cực kỳ bá đạo, lại dám gạt bỏ ta trong phần thi nhận biết.
Nói xong, hắn nhìn ba người Đặng Anh Vệ, để ba người đổ mồ hôi lạnh.
Đám người nghe Lăng Hàn giải thích, đều “a” một tiếng, mặc dù Lăng Hàn đi đường vòng nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, một người còn chưa tấn cấp Đan sư, trong tay làm gì có nhiều tích lũy như thế?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn sang ba người Diệp Văn Bân.
Lăng Hàn có thể trở thành Đan sư, chẳng lẽ còn không thông qua khảo hạch Đan đồ?
Nhất định là các ngươi liên thủ gian lận!
- Không, không phải!
Diệp Văn Bân run rẩy lắc đầu, hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.
Ba tên Đan sư phụ trách khảo hạch còn chưa rời đi, một tên Đan sư mày rậm hét lớn:
- Tống Đào, các ngươi thật to gan, lại dám hại một vị Đan sư!
Hắn chỉ nhận ra Tống Đào, lúc trước hắn còn bảo Tống Đào hỗ trợ luyện đan, bởi vậy hắn cũng quát Tống Đào.
Hai chân Tống Đào mềm nhũn, tròng mắt xoay tròn, đang suy nghĩ đối sách.
Nếu như Lăng Hàn không phải Đan sư, chỉ mời ba Đan sư đến giải oan, vậy hắn không sợ, ngược lại kết quả phần nhận biết là do ba người bọn họ định đoạt, chỉ cần ba người bọn họ cắn răng kiên trì sẽ không ai làm gì được.
Nhưng bây giờ khác biệt, Lăng Hàn lắc mình biến hoá thành Đan sư, như vậy phân lượng sẽ khác.
Đan sư không nhận biết dược liệu của Đan đồ?
Có lẽ có khả năng như vậy, nhưng không có một tên Đan sư nào thừa nhận, chẳng phải làm vậy sẽ lộn xộn hay sao?
Một khi phát sinh việc như thế, nhất định là Đan đồ sai.
- Đi lấy phần thi hai vòng trước của Lăng Đan sư ra đây.
Đan sư râu ria nói.
- Vâng.
Lập tức có Đan đồ chạy ra ngoài, cũng mang bài thi lúc trước của Lăng Hàn tới.
- Vòng thứ nhất và vòng thứ hai đạt điểm tuyệt đối!
- Không hổ là Đan sư.
- Ừm, thời điểm ta khảo hạch Đan đồ, hai vòng trước sai hai đề.
- Ta kém hơn ngươi, ta sai ba đề.
Đám người nghị luận với nhau, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có sai.
Đan sư râu ria cười lạnh, hắn nhìn sang ba người Diệp Văn Bân:
- Các ngươi còn lời gì để nói?
Còn có thể nói cái gì?
Mặc dù chưa xem chứng cứ vòng thứ ba, nhưng đã nói rõ năng lực nhận biết dược liệu của Lăng Hàn, lại thêm hắn đã trở thành Đan sư, đủ để chứng minh Lăng Hàn có tri thức vượt qua Đan đồ.
Lúc này ánh mắt ba người đầy xem thường nhìn ba người Diệp Văn Bân, có ít người đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ba người bọn họ dám hãm hại một vị Đan sư, chết chắc!
- Ta sẽ bẩm lên mấy vị đại sư định tội các ngươi!
Đan sư mày rậm lên tiếng, về phần ba người Đàm Binh, hắn không nhìn tới chút nào, mặc dù bọn họ không có gian lận, nhưng bị Lăng Hàn chọc ra tấm màn đen lớn như thế, tự nhiên cũng phải xử phạt tương ứng.
- Không muốn! Không muốn!
Ba người Diệp Văn Bân đều quỳ xuống.
- Lăng đại sư, chúng ta sai rồi, xin thả chúng ta một con ngựa!
Tống Đào dập dầu với Lăng Hàn.
Đặng Anh Vệ và Diệp Văn Bân cũng giật mình, vội vàng dập đầu với Lăng Hàn, giải chuông cần người buộc chuông.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Lúc trước ta đã khuyến cáo các ngươi, về sau không nên hối hận, hiện tại lại cầu xin tha thứ? Muộn rồi!
Hắn lắc tay, nghênh ngang rời đi.
- Hừ, tự gây nghiệt, không thể sống!
Đan sư mày rậm hừ lạnh nói, cùng là Đan sư, hắn tự nhiên phải đứng bên Lăng Hàn, Đan đồ nho nhỏ lại dám phạm thượng, thật đáng chết.
Chuyện sau đó không cần Lăng Hàn quan tâm, ba người Diệp Văn Bân, Tống Đào, Đặng Anh Vệ đều bị khai trừ thân phận Đan đồ, hơn nữa vĩnh viễn không thu nhận, bởi vì ba người Đàm Binh, Trác Điệp, Tôn Thiểu Long tham dự gian lận, cũng bị lột bỏ thân phận Đan đồ, đồng thời trong ba năm không được tiếp tục khảo hạch Đan đồ.
Hả hê lòng người.