Mọi người nhìn về phía Lăng Hàn, trong ánh mắt không ai không mang theo cuồng nhiệt. Ngay cả ba vị đan đạo bá chủ cũng không ngoại lệ. Bọn họ thả Thất Chuyển Phá Ách Đan vào lại trong bình ngọc, cực kỳ cung kính đưa cho Lăng Hàn, như nhìn một vị thần.
Đây tuyệt đối là vương giả đan đạo tương lai, đáng để hết thảy Đan sư quỳ bái.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Hiện tại ta là đan sư Địa Cấp chứ?
- Vâng, nhất định rồi!
Ba vị bá chủ đều gật đầu liên tục. Này không chỉ là Đan sư Địa Cấp, thậm chí còn có thể lập tức trở thành Đan sư Địa Cấp trung phẩm, thượng phẩm. Trâu bò đến không thể hình dung!
Lăng Hàn nhìn về phía Thành Phi Quân mặt đã tái mét, cười nói:
- Tiểu Thành, còn không tới bái kiến bản đại sư?
Thành Phi Quân cắn môi đến sắp chảy máu. Hiện tại ngay cả ba tên Đan sư Địa Cấp cũng thừa nhận thân phận của Lăng Hàn, dưới mắt mọi người, sao hắn có thể chơi xấu? Nhưng Lăng Hàn mới vừa giết đệ đệ của hắn, hắn làm sao có thể quỳ với Lăng Hàn?
Nếu như quỳ xuống, cuộc đời của hắn liền xong!
- Hừ, ngươi vẫn không có bắt được chứng minh Đan sư. Ngươi nói ngươi là Đan sư Địa Cấp chính là Đan sư Địa Cấp sao?
Hắn quả nhiên vẫn chơi xấu.
Long Vĩnh Trường lộ ra vẻ bất mãn nói:
- Thành Phi Quân, Lăng đại sư vừa luyện chế ra Thất Chuyển Phá Ách Đan, lẽ nào ngươi không tận mắt nhìn thấy? Hơn nữa, ba người chúng ta có thể chứng minh, ngươi còn hoài nghi thân phận của Lăng đại sư, đây là ý gì?
Thành Phi Quân cắn răng nói:
- Trừ khi hắn có thể lấy ra chứng minh thân phận của Đan sư Địa Cấp, bằng không ta không tin!
Tinh Diệu Điện nơi này là không có tư cách phân phát chứng minh thân phận Địa Cấp. Trước phải báo cáo cho tổng bộ Đan sư hiệp hội ở Bắc Vực, trải qua mấy bước kiểm chứng, chứng minh Đan sư mới có thể phân phát lại.
Đi qua những quy trình này, làm sao cũng phải một tháng. Thành Phi Quân chính là lợi dụng điểm ấy, chết không chịu thua.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Dám đùa lên đầu hắn, cái này không phải muốn chết sao?
Hắn nhanh chân đi tới trước mặt Thành Phi Quân.
- Làm sao, ngươi còn muốn động thủ với ta?
Thành Phi Quân cười gằn. Thực lực đan đạo của hắn xác thực không bằng Lăng Hàn, nhưng về mặt chiến lực hắn lại không sợ chút nào. Hắn là Dũng Tuyền tầng bảy a!
Lăng Hàn đưa tay, tóm tới Thành Phi Quân.
- Làm càn!
Thành Phi Quân hừ một tiếng, đưa tay phản kích.
Đùng!
Bất quá Dũng Tuyền tầng bảy làm sao có khả năng là đối thủ của Lăng Hàn? Tay của hắn mới giơ lên liền bị Lăng Hàn trấn áp. Hắn không khỏi trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
- Chơi xấu ở trước mặt ta? Ngươi thật tự tin!
Lăng Hàn oành oành oành đấm qua, đánh cho Thành Phi Quân kêu rên liên hồi.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không có một người dám khuyên can.
Lăng Hàn là Đan sư Địa Cấp. Hơn nữa rất có khả năng vượt qua ba người Long Vĩnh Trường, trở thành Đan sư Địa Cấp trung phẩm thậm chí thượng phẩm, ai dám đắc tội hắn? Lại nói, đúng là nhân phẩm của Thành Phi Quân không ra sao. Rõ ràng thua từ đầu đến đuôi, nhưng còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hoàn toàn là tự mình tìm đánh.
Sau khi đánh Thành Phi Quân như chó chết, Lăng Hàn mang theo hắn, nhìn mọi người nở nụ cười nói:
- Ta và hắn còn có món nợ chưa giải quyết, đi một chút sẽ trở lại.
Mọi người chỉ cho rằng Lăng Hàn còn muốn đánh Thành Phi Quân một trận nữa, nên không ngừng gật đầu. Dám chống đối một vị đại Đan sư, đây là đáng đời!
Lăng Hàn mang theo Thành Phi Quân đã hôn mê đi tới một gian đan phòng. Vách tường nơi này không phải trong suốt. Thân hình hắn lập tức lóe lên, mang theo Thành Phi Quân tiến vào trong Hắc Tháp. Ở trong không gian này hắn là Thần linh, muốn cướp đoạt Dị Hỏa của Thành Phi Quân là chuyện dễ dàng.
Quả nhiên, một ngọn lửa màu xanh từ trong thân thể Thành Phi Quân nổi lên. Mà Dị Hỏa trong cơ thể Lăng Hàn cũng lập tức lộ ra ý hưng phấn, phát sinh ý nghĩ "nha nha" cho Lăng Hàn. Nó muốn nuốt chửng đoàn hỏa diễm này!
Lăng Hàn hơi vung tay, Dị Hỏa màu đỏ thắm hiện lên, không chút do dự nhào tới hỏa diễm màu xanh.
Hai đám lửa nhất thời đánh nhau.
Đây là Dị Hỏa chiến tranh, ai thắng liền có thể nuốt chửng đối phương, để bản thân trưởng thành, nhưng đối thủ sẽ vĩnh viễn biến mất. Chiến đấu như vậy Lăng Hàn không có cách nào nhúng tay, dù cho hắn là chúa tể của nơi này.
Có điều, Dị Hỏa của Lăng Hàn chính là từ trên người một vị Phá Hư Cảnh súc tích ra, cấp bậc cực cao. Hơn nữa lại được Hắc Tháp gia trì, thực lực tăng mạnh, rất nhanh liền chiếm cứ thượng phong.
Hai đám Dị Hỏa bắt đầu dung hợp. Mắt thường có thể thấy, ngọn lửa màu xanh đang biến mất, mà hỏa diễm màu đỏ thẫm thì càng ngày càng sáng sủa.
Trong lòng Lăng Hàn đã định, liền dẫn Thành Phi Quân rời Hắc Tháp, tiện tay ném hắn qua một bên. Nếu không bởi vì Dị Hỏa, hắn há sẽ chấp nhặt loại tiểu nhân vật này? Lần này vừa vặn chứng thực Đan sư Địa Cấp, thuận tiện thu một đoàn Dị Hỏa, cũng coi như là thu hoạch tràn đầy.
Đi tới đại điện, đám người Long Vĩnh Trường đã sớm chờ ở nơi đó, không ai không chúc mừng Lăng Hàn.
Lăng Hàn cảm ơn từng người, sau đó mang theo Hổ Nữu về khách sạn, ước định qua mấy ngày sẽ trở lại.
Hắn phải chờ lấy được chứng minh Đan sư Địa Cấp mới có thể rời đi. Bởi vậy xác thực phải ở lại nơi này một quãng thời gian. Có điều ba người Long Vĩnh Trường hứa hẹn sẽ mau đưa tới chứng minh thân phận của Lăng Hàn, sẽ không để cho Lăng Hàn đợi lâu.
Chư Hòa Tâm nói sự tình Lăng Hàn thăng thành Địa Cấp, nhất thời để đám người Quảng Nguyên trợn mắt ngoác mồm. Mới qua mấy ngày mà thôi, Lăng Hàn liền từ Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm tiến vào Địa Cấp, này để người ta làm sao tin tưởng?
Nhưng bọn họ lại lập tức trở nên hưng phấn. Theo một vị Đan sư Địa Cấp, sau này còn sợ không có đan dược sao?
Ai, nhất định phải làm ấm sắc thuốc, để cho người khác ước ao đi thôi!
Lấy diễm danh nói phải chúc mừng Lăng Hàn, trên thực tế là muốn ăn ngon, cả bọn mở tiệc chúc mừng. Dù sao những trái cây, rau dưa, còn có các loại thịt của Lăng Hàn kia thực sự quá mỹ vị, để bọn họ nhớ mãi không quên.
Kỳ thực bọn họ căn bản không biết Lăng Hàn nắm giữ một vườn rau có thể cung cấp toàn bộ Vũ Quốc ăn, bằng không bọn họ sẽ không ngẫu nhiên mới nói yêu cầu như thế. Trong suy nghĩ của bọn hắn, những mỹ vị này khẳng định là vô cùng hi hữu.
...
Đêm đó, trong một tiểu viện u tĩnh ở trấn nhỏ.
Thành Phi Quân mặc áo đen, thật giống như làm tặc xuất hiện. Hắn ở trên cửa gõ năm lần, một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Một đồng tử mười bốn mười lăm tuổi xuất hiện, nhưng vẻ mặt hắn cứng đờ như gỗ tránh ra một con đường, không nói một chữ.
Thân hình của Thành Phi Quân loáng một cái tiến vào viện, chỉ vài bước liền đến phòng khách chính. Một ông lão tướng mạo xấu xí đang ngồi uống trà. Chỉ là nhìn kỹ, sắc mặt của hắn có chút trắng đến lạ kỳ.
- Bái kiến La đại nhân!
Thành Phi Quân vội quỳ xuống hành lễ. Thái độ hung hăng ngạo mạn đã không cánh mà bay.
- Mười ngày một lần, vì sao lại đến sớm?
Ông lão mở miệng, thanh âm khàn khàn, lộ ra vẻ âm u.
Lúc này, tên đồng tử kia cũng đi vào phòng khách chính, đứng ở sau lưng ông lão. Dưới ánh đèn có thể rõ ràng nhìn thấy dáng dấp của hắn. Gương mặt hồng hồng, quái lạ không nói ra được. Hóa ra là đánh phấn son.
Một thiếu niên đánh phấn son làm gì?
---------------