Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi xứng sao?

Tính cách hắn bình thường không phải là người gây sự như thế. Nhưng ai bảo Lăng Hàn bị nhốt vào nơi đây, hắn làm sao có thể còn có tính tình tốt được?

Tiểu đội trưởng chỉ có thể cứng rắn nhận một cái tát này. Ai bảo hắn ở trước mặt một đan sư cấp tông sư căn bản không đủ nhìn?

Nhưng thủ vệ thiên lao chính là chức trách của hắn. Hắn cũng không có mặc cho Kỳ Liên Đông xông vào kéo người đi được.

Hắn vội vàng nói:

- Không biết đại nhân đòi người phương nào?

Cố gắng hết mức kéo dài thời gian. Chỉ cần kéo dài tới khi người phía trên qua, sẽ không còn chuyện gì liên quan tới hắn nữa.

- Lăng Hàn.

Kỳ Liên Đông trầm giọng nói.

- Cho ngươi mười phút, lão phu muốn nhìn thấy người. Bằng không, lão phu cũng chỉ có thể xông vào.

- Đại nhân, ngài bớt giận, ngài bớt giận!

Tiểu đội trưởng vội vàng cười làm lành nói. Trong lòng hắn lại kêu to, thế nào người phía trên còn chưa có tới.

Hắn hết lời ngon ngọt, ứng phó với Kỳ Liên Đông, nói đã phái người đi trao đổi, bảo Kỳ Liên Đông đợi một chút.

Một lát sau, tổng quản thiên lao cuối cùng đã tới.

Tịch Bác Dịch, cao thủ Cực Cốt Cảnh, trấn thủ thiên lao đã có bảy năm.

- Kỳ đại nhân!

Tịch Bác Dịch vừa xuất hiện, liền chạy vội về phía Kỳ Liên Đông, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười nhiệt tình.

Kỳ Liên Đông lộ vẻ xa cách. Đừng nói cao thủ Cực Cốt Cảnh, cai tù thiên lao, chính là bốn đại soái, Hồng thái sư tới, hắn cũng có thể không nể tình.

Không chỉ có hắn, đây là điểm khác biệt của đan sư.

- Kỳ đại nhân, ngài làm sao vậy. Là ai chọc cho ngài không vui?

Tịch Bác Dịch cười hỏi.

Kỳ Liên Đông cười lạnh, nói:

- Lão phu đã dùng hết sự kiên trì. Ngươi lập tức thả Lăng Hàn ra cho lão phu. Bằng không lão phu tự mình đi dẫn người ra!

- Đại nhân, ngài làm vậy không phải làm khó ta sao?

Tịch Bác Dịch thả lỏng tay.

- Lăng Hàn chính là trọng phạm do Hồng thái sư đưa tới. Hơn nữa Dương đại nhân cũng lên tiếng, không có mệnh lệnh của hắn, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý gặp Lăng Hàn. Ngài còn muốn ta thả người, ta thật sự bất lực.

- Vậy ngươi lại cút sang một bên, không cần ở đây vướng víu!

Kỳ Liên Đông hừ nói, vô cùng không khí phách.

Trong lòng các đan sư đều thầm cảm thấy sảng khoái. Tuy rằng thời điểm những người khác muốn cầu cạnh bọn họ luyện đan, quả thực thể hiện ra tư thái rất thấp, nhưng tuyệt đối không có phong cách giống như hiện tại.

Không hổ danh là hội trưởng đại nhân, rất lợi hại, khí phách.

Tịch Bác Dịch làm sao có thể ngồi nhìn được. Hắn lại là tổng quản của thiên lao. Nếu như trơ mắt nhìn người khác cướp ngục, vậy hắn không có khả năng chỉ bị đánh một trận là dừng. Đây là không làm tròn bổn phận, không làm tròn trách nhiệm, cũng sẽ bị trị tội.

- Đại nhân! Đại nhân! Vẫn xin bớt giận. Chuyện này, hay là để cho chúng ta đi thông báo với nghị sự trưởng đại nhân trước.

Hắn ngăn cản Kỳ Liên Đông. Dù thế nào cũng không thể để cho đối phương cướp ngục được.

Thật may, Kỳ Liên Đông mặc dù là đan sư cấp tứ tinh, cùng bốn đại soái bọn họ là địa vị ngang hàng, nhưng chiến lực của bản thân lại chỉ có Cực Cốt Cảnh. Lấy chiến lực đan sư, ha hả, hắn ngăn cản được là cái chắc.

Kỳ Liên Đông tức giận đến mức râu mép cũng run lên. Một cai tù nho nhỏ lại dám ngăn cản mình?

- Khốn kiếp!

Lão đầu phẫn nộ, vô cùng điên tiết.

- Hắc hắc, Kỳ lão đầu ngươi làm sao vậy?

Một giọng nói già dặn truyền tới.

Kỳ Liên Đông ngẩn ra, quay đầu nhìn lại. Đây không phải là lão đối đầu Trần Hạo kia sao?

Chỉ có điều, lần này Kỳ Liên Đông thật ra không tức giận, ngược lại cảm thấy cứu binh tới, vội vàng nói:

- Trần lão đầu, ngươi cũng nhận được tin tức của Lăng Hàn mới tới sao?

- Tất nhiên, đây chính là người lão phu coi trọng nhất.

Trần Hạo ngạo nghễ nói. Hắn và Kỳ Liên Đông đấu cả đời, cái gì cũng muốn so đấu. Mà bây giờ nói, hắn cuối cùng phải chiếm được thượng phong.

Bởi vì Kỳ Liên Đông hiển nhiên không xông qua được.

Đan sư loại năng lực chiến đấu chỉ là cặn bã!

- Vậy ngươi đánh phá nơi đây cho lão phu!

Kỳ Liên Đông giận dữ gầm thét lên. Hắn bị Tịch Bác Dịch hai lần ba lượt ngăn cản, đã tức giận không nhịn nổi nữa.

- Hắc hắc, Kỳ lão đầu ngươi là đang cầu xin lão phu sao?

Trần Hạo dương dương đắc ý.

- Lăng Hàn đã bị giam ở bên trong, chính ngươi xem mà làm đi.

Kỳ Liên Đông hừ một tiếng.

Nghĩ đến Lăng Hàn, Trần Hạo nhất thời không chú ý tới chuyện đấu khí cùng Kỳ Liên Đông nữa. Hắn khẽ quát một tiếng, nói:

- Bày trận!

Những trận sư do hắn dẫn đến lập tức liền bắt đầu cắm trận cơ tới.

Tịch Bác Dịch thấy vậy hãi hùng khiếp vía.

Đan sư gây sự mấy, lực phá hoại cuối cùng có hạn. Ở dưới cùng giai, đan sư chính là cặn bã chiến đấu. Bị người ta vượt qua hai ba cảnh giới đánh bại chính là chuyện cực kỳ bình thường.

Nhưng trận sư lại khác.

Trận pháp một khi bày ra, vậy muốn vượt qua hai ba cảnh giới chiến thắng đối thủ cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là ở thời điểm chiến đấu, ai sẽ cho trận sư đủ thời gian đi bố trí trận pháp?

Nhưng bây giờ vấn đề là, hắn dám chủ động phát động công kích về phía các trận sư sao?

Công kích trận sư, ha hả, cái mũ này chụp xuống đầu hoàn toàn có thể chụp chết hắn.

Ngươi muốn nói Trần Hạo bọn họ công kích thiên lao?

Nói đùa, người ta còn không có phát động trận pháp, không phải thịnh hành đùa giỡn sao?

Tịch Bác Dịch cắn răng một cái, nói:

- Hai vị đại nhân bớt giận, để ta đi thả Lăng Hàn ra!

Thả một Lăng Hàn, chung quy tốt hơn so với thiên lao cũng bị san bằng đi?

Hơn nữa, hai vị hội trưởng liên thủ qua đòi người, mặt mũi này không thể nhỏ hơn so Hồng thái sư đi?

- Thực sự đáng khinh. Lời hay ý đẹp không nghe.

Kỳ Liên Đông lạnh lùng nói.

- Đó là do mặt mũi ngươi không đủ lớn!

Trần Hạo nhân cơ hội công kích.

Tịch Bác Dịch chỉ có phần bất đắc dĩ. Hắn làm một tư thế mời, dẫn theo hai nhân vật lớn hội trưởng tiến vào thiên lao.


Dĩ nhiên, cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám ở trong thiên lao động thủ, bắt hai hội trưởng tới uy hiếp những đan sư và trận sư bên ngoài.


Ba người tiến vào thiên lao, ở dưới sự hướng dẫn của Tịch Bác Dịch, một đường đi về phía phòng giam của Lăng Hàn.


Thiên lao thật ra cũng không lớn. Bởi vì người có tư cách tiến vào thiên lao cũng không có nhiều. Hơn nữa hiện nay thánh thượng anh minh thần võ như vậy, cũng không sẽ để xảy ra chuyện bỏ tù oan. Cũng không có mấy người dám tạo phản. Cho nên hoàn toàn không cần nhiều chỗ làm gì.


Rất nhanh, đã đi đến phòng giam của Lăng Hàn.


Sao?


Kim Thiếu Kiếm quay đầu nhìn lại.


Tình huống gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK