Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ai, làm ta khiếp hãi đến mức sợ bóng sợ gió một hồi. Còn thật sự cho là có người yêu nghiệt như vậy.

Không ít người cho rằng Lăng Hàn có thể giết Hôi Nham Thú chính là nhờ vào uy lực của pháp khí, lập tức lại tồn tại ý khinh thường. Nhưng cũng có vài người vẫn chấn động kinh ngạc.

- Trước đó chỉ cho rằng con Hôi Nham Thú này còn chưa thành niên, hay là Hoán Huyết Cảnh. Nhưng nếu xác nhận nó chính là nhất cốt, vậy đủ khủng khiếp.

- Lăng Hàn cùng con yêu thú này đánh lâu như vậy, cuối cùng lại không có một lần nào bị đánh trúng thân thể.

- Tốc độ này quá kinh người.

- Trận chiến đấu này giằng co đủ mười bảy phút. Cho dù Lăng Hàn sôi trào huyết khí cũng không có khả năng kiên trì lâu như vậy. Hơn nữa từ trong hình có thể thấy, hắn cũng không có dùng con át chủ bài này.

- Hoán Huyết Cảnh có thể phát ra tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh. Điều này quá kinh người!

...

Trong bãi săn bắn.

Hồng Thiên Lượng lại giết chết một con yêu thú Hoán Huyết Cảnh. Thân thể khổng lồ ngã xuống, chấn động tới mức mặt đất đều khẽ run lên.

Hắn lộ ra nụ cười nhạt. Hắn không khỏi nghĩ đến ca ca của mình.

Tuy rằng người này là bóng ma, ma chướng trong lòng hắn. Nhưng không thể không thừa nhận, người đó cũng cho hắn trợ giúp cực lớn.

Ví dụ như lần này, được sự giúp đỡ của Hồng Thiên Bộ, hắn tiến vào một tòa di tích cổ rèn luyện, chẳng những nhận được rất nhiều bảo vật, khiến cho tu vi tiến nhanh, đồng thời còn mở ra một năng lực mới, chiến lực so với nhị biến bình thường không biết hơn cường đại bao nhiêu.

Sau khi chiến lực đại thành, tuy rằng hắn không xem Lăng Hàn làm đối thủ, nhưng hắn vẫn sẽ đánh với Lăng Hàn một trận. Một là rửa nỗi nhục, hai là đoạt lại Dưỡng Nguyên hồ lô.

Chờ sau khi hắn xác định vị trí thứ nhất không gì phá nổi, hắn sẽ đi tìm Lăng Hàn.

Theo thói quen, hắn mở ra quang não, kiểm tra điểm của mình.

Đương nhiên đứng vị trí đầu tiên. Điểm lại cao tới hơn bốn trăm. Một con số đẹp...

A?

Hắn bất chợt nhìn thấy được cái tên phía dưới mình, Lăng Hàn!

Gia hỏa này thế nào lại đột nhiên nhô ra?

Lòng hư vinh của Hồng Thiên Lượng vẫn rất mạnh. Mỗi khi hắn giết chết một con yêu thú, hắn đều sẽ nhìn bảng danh sách một chút. Mỗi lần kết quả đều là tên của hắn cùng người thứ hai liên tục tăng thêm chênh lệch.

Cho nên, thình lình nhìn thấy được Lăng Hàn xuất hiện, tất nhiên khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, nhất thời kinh sợ.

Hắn tiếp tục nhìn chiến tích của Lăng Hàn, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm trọng.

Giết chết yêu thú nhất cốt?

- Chỉ có là dựa vào uy lực của pháp khí!

Hắn lãnh đạm thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía trước.

- Cũng được, ta liền xông đi khu vực thứ ba, đánh bại người này, đoạt lại Dưỡng Nguyên hồ lô.

Hắn bắt đầu xuất phát về phía khu vực thứ ba. Đương nhiên, dọc đường đi hắn cũng sẽ giết chết yêu thú, tiếp tục tăng thêm điểm cho mình.

...

- A, tiểu tử này lại có thể giết chết một con yêu thú Cực Cốt Cảnh!

Trần Thánh Kiệt kinh ngạc kêu lên.

- Chỉ là dựa vào uy lực của pháp khí thôi. Không cần để ở trong lòng.

Trần Kinh Nghiệp lập tức nói.

Bốn người bọn họ nhất định không có khả năng đoạt được ngôi vị hoàng đế. Nhưng tình cảm huynh đệ ngược lại tương đối tốt. Bởi vì bọn họ không cần phải lục đục với nhau.

- Nhanh lên một chút. Chúng ta còn cách khu vực thứ ba đã không xa.

Bốn người đi nhanh. Sau khi xuyên qua thung lũng, bọn họ đi tới nơi Lăng Hàn cùng Hôi Nham Thú chiến đấu kịch liệt. Ở đây vẫn lưu lại vết tích của đại chiến, còn có thi thể Hôi Nham Thú hãy còn đang nhỏ từng giọt máu tươi.

- Cửu thập thất, ngươi làm gì thế?

Trần Đức Dương hỏi.

Trần Lực Hành đảo mắt qua Hôi Nham Thú. Hắn rất nhanh lại phát ra tiếng gầm thét giận dữ:

- Đồ khốn kiếp này, hắn lấy đi tiên thú của Hôi Nham Thú.

- Thứ này đối với nam nhân mà nói lại là vật đại bổ. Có người nói có thể khiến cho tiểu huynh đệ cứng rắn như đá, chuyên trị các loại sớm...

Trần Đức Dương sửng sốt.

- A, cửu thập thất, ngươi vội vàng như vậy làm gì? Lẽ nào phương diện kia của ngươi không được?

- Lăn. Ngươi mới không được, cả nhà ngươi đều không được!

Trần Lực Hành thẹn quá thành giận.

Trần Kinh Nghiệp nghe không nổi nữa, nói:

- Đừng quên, chúng ta đều là một nhà!

Cả nhà đều không được, vậy đám người con cháu của bọn họ là do ai sinh?

- Đi. Mau đuổi theo. Tiểu tử kia chắc hẳn ở cách đó không xa.

Trần Thánh Kiệt nói.

Bốn người tăng nhanh tốc độ, men theo dấu vết Lăng Hàn lưu lại vội vàng đuổi theo. Bên kia, ngoài bọn họ, còn có Cổ Hạng Minh đang nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, chịu trách nhiệm chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.

Rất nhanh, bọn họ lại thông qua đánh bọc, ngăn chặn Lăng Hàn ở ngoài một rừng rậm.

- Hừ hừ hừ!

Bốn người đều là phát ra cười lạnh.

Lăng Hàn vẫn luôn tìm kiếm con mồi tiếp theo. Nhưng yêu thú Cực Cốt Cảnh quá ít. Vòng vo một hồi lại ngay cả rắm cũng không có thấy. Ai có thể ngờ được, vừa từ trong rừng đi ra, trước mặt lại có thể sẽ nhìn thấy Trần Thánh Kiệt và Trần Lực Hành.

Mà ở phía sau hắn, Trần Đức Dương và Trần Kinh Nghiệp cũng chậm rãi đi ra.

Thoáng cái, hắn lại rơi vào trong vòng vây của bốn người.

Chỉ có điều, hắn tất nhiên không sợ.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn. Trên cây to bên trái có máy theo dõi.

- Không cần nhìn. Cái máy theo dõi này chúng ta đã sai người đóng lại rồi.

Trần Kinh Nghiệp thản nhiên nói.

- Cho nên, ngươi đừng hy vọng có người sẽ đến cứu ngươi!

Đóng?

Dù sao cũng là hoàng tử, quyền lực thật đúng là lớn.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu. Vậy là tốt rồi, nếu không hắn ra tay sẽ có phần lo lắng. Hiện tại, có thể thoả thích đánh một trận.

- Trước hết giao quang não ra!

Trần Đức Dương lập tức kêu lên. Chưa xử lý đoạn ghi âm này, hắn trước sau khó có thể yên lòng.

- Quỳ xuống!

Trần Lực Hành lại quát.

Lăng Hàn không khỏi bật cười, nói:

- Các ngươi một người một câu, đến cùng là muốn ta làm thế nào?

Bốn người Trần Kinh Nghiệp đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ chỉ cảm thấy Lăng Hàn bình tĩnh ung dung có chút quá đáng.


- Không nên nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm gì. Trước hết kéo hắn xuống, lại hung hăng đánh một trận, dạy hắn làm người như thế nào đã.


Trần Thánh Kiệt không nhịn được nói.


- Được!


Ba người khác đều gật đầu.


- Chúng ta biết ngươi có một cái pháp khí lợi hại.


- Chỉ có điều, càng là pháp khí uy lực cực lớn, lúc kích phát tiêu hao lại càng lớn.


- Ngươi lấy nó giết chết một con yêu thú Cực Cốt Cảnh, hiện tại cho dù còn có thể kích phát pháp khí, lại có thể duy trì liên tục được bao lâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK