Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn ngước nhìn cửa đá, trên mặt hắn mang theo kinh ngạc.

Đây là ảnh gia đình của Đại Đế sao?

Ánh mắt của hắn nhìn sang, hắn ghi nhớ hình dáng của từng vị Đại Đế.

A, đây là tổ tiên của Hầu ca, Đấu Chiến Thánh Hoàng?

Lăng Hàn nhìn thấy một gương mặt Đại Đế như lôi công, tay cầm một cây côn sắt, sau mông còn có cái đuôi, rõ ràng chỉ là tượng khắc đá nhưng lại tỏa ra bá khí vô tận như đâm thủng thiên địa.

– Còn có vị này, là tiên tổ của sắc trw?

Hắn nhìn thấy một vị Đại Đế có đầu heo, trong tay mang theo đinh ba chín răng, trên người tỏa ra khí chất cuồng dã.

– Không phải chứ, sắc trư thật sự có tổ tiên là Đại Đế!

Lăng Hàn vẫn cho rằng sắc trư đang nổ, nhìn dáng vẻ của nó như thế thì làm gì có khí chất của hậu duệ Đại Đế chứ?

Ai, nhưng người ta lại nói thật.

Lăng Hàn hiểu biết về Đại Đế có hạn, chỉ có thể biết danh hào của vài vị Đại Đế, còn lại hắn chỉ ghi nhớ hình dáng tướng mạo, đợi ngày sau điều tra tư liệu sẽ so sánh.

– Lịch sử thỉnh thoảng xuất hiện đứt gãy, thậm chí hiện tại còn không có thống kê từng xuất hiện bao nhiêu đời Đại Đế.

– Nhưng nơi này đều liệt kê hình tượng của Đại Đế lên tượng đá.

– Phải biết, cũng không phải mỗi vị Đại Đế đều đi qua Đế lộ.

– Cổ quái, rốt cuộc là ai điêu khắc?

Lăng Hàn hiếu kì, hắn thử oanh kích cửa đá, cho dù hắn vận dụng năng lượng hủy diệt, cửa đá vẫn bất động, hắn không thể làm được gì.

Tê, người điêu khắc có tu vi gì?

Nơi này Thánh Nhân vào không được!

Lăng Hàn nghĩ mãi không rõ, hắn tức giận đấm một quyền vào cửa đá.

Lúc này có khí tức khủng bố xuất hiện, chỉ thấy một bóng người bước ra khỏi cửa đá.

Khốn kiếp, Lăng Hàn trố mắt, nắm đấm của hắn nện đúng vào một vị Đại Đế đối ứng.

Không nói hai lời, vị Đại Đế này lập tức tấn công Lăng Hàn.

Chỉ một quyền đơn giản nhưng kinh thiên động địa, hoàn mỹ tới cực điểm.

Lăng Hàn vội vàng vung quyền đối kháng, rầm rầm rầm, hai người đại chiến.

Vị Đại Đế này không phải chân thật, nhưng tuyệt đối không phải có hoa không quả, chiến lực cực kỳ đáng sợ.

Đại Đế rất bá khí, một quyền một chưởng mang theo uy thế trấn áp thiên địa.

Sau khi qua vài chiêu, Lăng Hàn lập tức hiểu rõ.

Cảnh giới của Đại Đế không rõ, nhưng lực lượng lại tương đương với hắn, đây là đối kháng cùng giai trên ý nghĩa.

Nếu là người khác sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Đại Đế đấy, đại danh từ vô địch thiên hạ, cho dù áp chế tu vi cũng vô địch cùng giai, có ai có thể ngang hàng?

Nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, hắn vẫn lấy Đại Đế làm mục tiêu cuối cùng, đối kháng với Đại Đế cùng giai, có gì phải sợ?

Hắn không sợ, thậm chí còn có lòng tin đánh thắng.

Đến!

Hắn bộc phát chiến ý ngập trời và đại chiến với hư ảnh Đại Đế.

Đại Đế sau khi chết đi nơi nào?

Linh hồn không phải đi âm phủ, mà là bị thiên địa hấp thu, trở thành một bộ phận của thiên địa, cho nên, thiên địa có thể diễn hóa ra hư ảnh Đại Đế cũng là chuyện bình thường.

A, so sánh như vậy, chẳng lẽ Đấu Chiến Thánh Hoàng đã hóa đạo rồi?

Bành!

Hắn nhe răng, bị hư ảnh Đại Đế đánh một chưởng vào vai trái, xương cốt của hắn suýt đứt gãy, cho nên hắn không dám tiếp tục phân tâm.

Đây chính là Đại Đế!

Lăng Hàn vứt bỏ tất cả, chỉ có một ý niệm chiến đấu trong đầu.

Đại Đế trong cùng giai thật sự quá mạnh.

Cái gì thế hệ hoàng kim, so với Đại Đế chân chính đều là cặn bã, thật không biết bọn họ làm sao lại có ý nghĩ mình có thể so sánh với Đại Đế lúc trẻ.

Đánh nhau cùng cấp, Lăng Hàn có lòng tin một tay trấn áp bất cứ thế hệ hoàng kim nào, nhưng một hư ảnh Đại Đế lại có thể làm hắn chỉ có thể chống đỡ, mạnh đến mức hủy thiên diệt địa, bá khí không cách nào miêu tả.

Nhưng mà, kẻ thắng nhất định là ta.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn cường thế đánh trả, hoàn toàn không yếu thế chút nào.

Nhưng mà, hắn nhanh chóng lâm vào hạ phong.

Vì cái gì, rõ ràng lực lượng của hắn cũng không yếu.

Lăng Hàn nhanh chóng sáng tỏ, đó là bởi vì Đại Đế đi ra con đường của mình, cho nên rõ ràng lực lượng tương đương, nhưng về mặt chiến lực lại chiếm thượng phong.

Dù sao, lực lượng chỉ là một phần của chiến lực.

Hiểu ra điểm này, Lăng Hàn vừa đánh trả vừa đắp nặn con đường của mình.

Hắn chỉ mở ra con đường thành đạo của bản thân, hắn còn chưa tính đạt tới hình thức ban đầu của con đường thành đạo.

Vừa đúng, mượn cơ hội này đến tiếp tục thăm dò con đường của bản thân.

Nhưng mà, sau khi chiến đấu một ngày một đêm, hư ảnh Đại Đế cũng biến mất.

Lăng Hàn lập tức ngồi xếp bằng xuống, hắn nhớ tới hình ảnh chiến đấu lúc trước, bắt giữ sai lầm của mình và tiến hành tu chỉnh.

Trợ giúp này quá lớn.

Có ai có thể mời Đại Đế tự mình luận bàn chứ?

Khó trách nơi này được gọi là Đế lộ.

Một ngày sau đó, Lăng Hàn tiếp tục khiêu chiến.

Rất đơn giản, muốn khiêu chiến vị Đại Đế nào, hắn cứ vỗ khắc đá Đại Đế tương ứng, khi đó sẽ có hư ảnh Đại Đế xuất hiện.

Chiến chiến chiến.

Thời gian chiến đấu của hư ảnh Đại Đế có hạn, mỗi lần chỉ có một ngày.

Đầy đủ.

Lăng Hàn chiến một ngày và suy nghĩ một ngày, chậm rãi, hắn phát hiện chiến lực của mình đang tăng cường.

Không thể tưởng tượng nổi, theo lý mà nói, hắn sớm chạm đến chiến lực Hóa Linh cảnh cực hạn, nhưng hiện tại dựa vào cơ sở mạnh nhất như thế, hắn lại có đột phá, không thể không nói đó là kỳ tích.

Một tháng sau, Lăng Hàn phát hiện, chính mình đã thăm dò được con đường của bản thân.

Hắn còn kém xa mới có thể nói là hoàn thiện con đường này, nhưng cuối cùng hắn không còn mơ mơ hồ hồ như trước.

Một phương diện khác, thời điểm hắn đang đối kháng với hư ảnh Đại Đế, ban đầu là mười chiêu đánh trả hai chiêu, biến thành làm mười chiêu đánh trả ba chiêu.

Tiến bộ rõ ràng!

Lại qua nửa tháng sau, cuối cùng cũng có người khác tới.

Phong Diệu Lăng.

Nhưng mà, lúc này Phong Diệu Lăng lại nở nụ cười xinh đẹp với hắn, nàng đặt lực chú ý lên cửa đá, trên gương mặt xinh đẹp lên lộ ra vẻ thành kính.

Các đời Đại Đế đấy, tùy tiện người nào cũng có thể trấn áp thời đại, tự nhiên đáng giá tôn kính.

Dường như nàng hiểu rõ về nơi này, nàng nâng tay kích phát tượng đá, sau đó đại chiến với hư ảnh Đại Đế.

Rất bình thường, nàng và Dương Dịch Hoàn đều là thiên tài của thời đại trước, không chỉ một lần tiến vào Đế lộ, nhiều lắm chỉ lựa chọn con đường khác nhau, cho nên nàng hiểu rõ cũng là chuyện bình thường.

Đại Đế đối kháng với nàng về mặt sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn đánh nhau cùng cấp với nàng.

Nhưng mà nàng còn kém hơn Lăng Hàn rất nhiều, giao thủ không hơn trăm chiêu đã bị đánh bại.

Phong Diệu Lăng lộ ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng cùng lúc cũng có một ít cao ngạo.

Nàng tràn đầy tự tin, cho rằng lần này có thể ngang hàng với Đại Đế cùng giai, nhưng nàng vẫn thua cực thảm, căn bản còn chưa ra tay, chỉ chống đỡ trăm chiêu là bại, nhưng có thể chống đỡ trăm chiêu của Đại Đế cùng cấp bậc, có bao nhiêu người có thể làm được như thế?

Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn về phía Lăng Hàn.

Gia hỏa này có thể đỡ nổi ba trăm chiêu, năm trăm chiêu.

Dù sao cũng là nam nhân nàng xem trọng, hắn sẽ mạnh như thế.

Đương nhiên, hắn khẳng định không địch lại Đại Đế.

Cũng không phải nói Lăng Hàn thực sự không bằng Đại Đế lúc trước, mà là bởi vì đây là Đại Đế áp chế lực lượng, cũng không phải Đại Đế lúc chưa thành đạo, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đúng lúc này, Lăng Hàn đứng lên và vỗ một chưởng vào cửa đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK