Chỉ không biết Hổ thiếu này có phải là tên hoàng tử kia hay không.
- Thế nào, các ngươi vẫn không phục?
Một người mặc áo khoác đứng lên, nhìn mọi người.
- Ở Việt triều chúng ta, tiểu hài tử ba tuổi cũng cường đại hơn so với hai đống cặn bã kia gấp trăm lần.
Việt triều?
Có vài người cảm giác như nằm mộng. Đây là thế lực gì? Nhưng cũng có vài người nghe nói qua, sắc mặt không khỏi trở nên được thận trọng.
Chuyện này một khi ầm ĩ lên, có khả năng chính là sự kiện ngoại giao nghiêm trọng. Hơn nữa, thực lực Việt triều chắc hẳn là vô cùng khủng khiếp. Tùy tiện phái một hoàng tử tới chính là tu vi Khai Khiếu cảnh.
Nhất thời có rất nhiều người ngồi xuống, lựa chọn ngồi bàng quang. Trời này sập xuống không phải còn có người vóc dáng cao chống đỡ sao? Mình không cần thiết làm con chim đầu đàn.
- Nhanh nhận sai đi!
- Quỳ xuống tới nhận sai.
- Lại dám ở Đế Đô nói khoác không biết ngượng. Các ngươi là từ nông thôn nào chạy đến đây?
Người không biết nội tình lại kêu lên. Bọn họ đều là nhị thế tổ, khi dễ một vài người bên ngoài tất nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Vèo.
Một người mặc áo khoác nhảy ra ngoài.
Ầm ầm ầm.
Quyền cước đều đánh ra. Ngay lập tức liền nhìn thấy có bóng người bay tán loạn. Đám nhị thế tổ vừa kêu gào nhất thời bị đánh bay ra ngoài.
Dựa vào, lại dám động thủ?
Có nhiều người nổi giận. Mấy người các ngươi từ bên ngoài chạy đến Đế Đô tới, lại còn dám quát tháo?
- Một đám đống cặn bã, có năng lực đánh sao?
Người mặc áo choàng này nhìn qua một vòng. Cuối cùng hắn đi tới lôi đài, nhảy vào trong.
- Tới đây. Không phục lại lên đây, nhìn Lang Ca thu thập các ngươi như thế nào.
- Bắt hắn lại. Quá kiêu ngạo!
Lập tức có người không nhịn được, nhảy lên lôi đài.
Ầm!
Chỉ là hai chân hắn còn chưa có đứng vững, liền bị một cước đạp bay xuống, nặng nề đập vào bức tường đối diện, cứng rắn đập xuống một lỗ thủng, nhất thời tràn ra rất nhiều máu tươi. Toàn thân hắn cũng không động đậy nữa, không biết là chết hay sống.
- Sỉ nhục!
Điều này làm cho một số người, lại làm cho nhiều người khác nổi giận. Lập tức lại có người nhảy lên lôi đài.
Ầm.
Hắn cũng bị kết cục lập tức đánh bay ra, nặng nề ngã trên mặt đất. Chỉ thấy ngực hắn lộ ra năm vết thương, hình như là bị lợi trảo xé ra.
- Lang Ca đã nói, các ngươi không một người nào có thể đánh.
Người mặc áo khoác tự xưng là Lang ca này nói.
- Ha ha, Tiểu Lang thật uy vũ.
- Dù sao hắn cũng là một trong hai mươi người đứng đầu thế hệ trẻ của Việt triều chúng ta. Một người liền đủ để quét ngang võ giả cùng giai trong hoàng triều yếu ớt này.
- Mau mau mau, những cặn bã yếu ớt, không có người nào có thể lên sao?
Ngoại trừ Hổ thiếu ra, đám gười mặc áo khoác khác đều kêu lên, cực kỳ kiêu ngạo.
Mọi người lại giận dữ. Thứ nhất Lang Ca này quả thực rất mạnh. Thứ hai thiên tài Đế Đô vừa rồi không có chuẩn bị, ở đây nào có mấy người có thể đánh?
- Nhanh đi tìm người!
- Đúng, không thể để cho bọn họ lớn lối như vậy được.
- Thật sự cho rằng Đế Đô chúng ta không có người sao?
Không ít người lập tức lấy quang não tiến hành liên hệ với bằng hữu.
Lang Ca cười hắc hắc, nói:
- Các ngươi không phải có một người được xưng yêu nghiệt ép trời sao? Tên cái gì Hồng Thiên Lượng? Bảo hắn đi ra, xem Lang Ca trấn áp hắn thế nào!
- Đó là Hồng Thiên Bộ!
- Hừ, nếu như Hồng Thiên Bộ ra tay, ngươi sẽ bị lập tức bị đánh thành đống cặn bã!
Mọi người lập tức phản bác.
- Vậy bảo hắn ra tay đi!
Lang Ca tiếp tục khiêu khích.
- Hừ, Hồng Thiên Bộ đang đi thám hiểm di tích cổ, không đếm xỉa tới loại nhân vật nhỏ giống như ngươi.
Có người nói.
- Phi, không dám hiện thân cùng Lang Ca đánh, lại có gì để nói!
Lang Ca cười giễu cợt nói.
- Đúng, còn có một Hồng Thiên Bộ thứ hai, gọi... Lăng Hàn đúng không! Gọi hắn qua, xem Lang Ca đánh cho hắn gọi gia gia thế nào.
Hiên Viên Định Quốc không khỏi nhìn lại về phía Lăng Hàn. Chính chủ lại ở trong này, cẩn thận lập tức bị làm thịt.
Lăng Hàn lại nhàn nhã uống rượu. Cơn giận của hắn đã dâng lên, nhưng còn chưa có đạt đến mức bạo phát.
- Ta tới tiếp ngươi!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên. Chỉ thấy một người trẻ tuổi đã nhảy lên lôi đài.
- Ta là Hoán Huyết ngũ biến, không tính là khi dễ ngươi.
- Là Mãn Hoành Thắng!
Có người lập tức nhận ra được hắn.
- Thiên tài của Mãn gia. Tuy rằng bị dừng lại ở ngũ biến đỉnh phong rất nhiều năm, nhưng rèn luyện ra chiến lực cường đại, toàn lực bạo phát, sẽ không thua kém hơn so với nhất cốt là bao nhiêu."
- Như vậy chắc hẳn có thể đánh ngã tên gia hỏa kiêu ngạo kia.
Lang Ca lại vươn tay ra, cách áo choàng ngoắc ngón tay, vẫn vô cùng khinh thường.
- Tiếp chiêu!
Mãn Hoành Thắng trực tiếp sôi trào huyết khí, kích phát thực lực của mình đến mức tận cùng, sau đó xông về phía Lang Ca.
Lang Ca triển khai thân hình né tránh. Rõ ràng lôi đài chỉ có chút không gian như vậy, nhưng hắn lại nhảy lên, di chuyển na di. Hắn nhiều lần tránh thoát khỏi công kích của Mãn Hoành Thắng.
Tất cả mọi người chấn động kinh ngạc. Điều này thật khoa trương. Không sôi trào huyết khí cũng có thể tránh thoát bạo phát như vậy sao?
Chỉ là nhìn dáng vẻ Lang Ca này lao tới lao lui, thế nào lại thật sự giống như một con sói?
Chỉ có điều, thực lực của Mãn Hoành Thắng quả thực không tầm thường, lại thêm huyết khí sôi trào. Sau hơn mười chiêu, cuối cùng hắn đã dồn Lang Ca đến chỗ chết, khiến cho Lang Ca chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cứng rắn chống đỡ, hoặc là nhảy xuống lôi đài.
- Hừ, thật sự cho rằng Lang Ca sợ ngươi sao?
Lang Ca rống lên một tiếng. Một cảnh tượng kinh người xuất hiện. Thân thể hắn đột nhiên lớn lên một vòng, khiến áo choàng cũng chống đỡ không nổi, có chút biến hình, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ.
Ầm!
Hai tay hắn đẩy ra, cùng Mãn Hoành Thắng va chạm.
Mãn Hoành Thắng thoáng lộ ra một nụ cười chiến thắng. Hắn lại là ngũ biến đỉnh phong, thêm sôi trào huyết khí, hiện tại lực lượng này kinh khủng tới mức nào?
Nhưng nụ cười của hắn còn cưha có tản đi, ánh mắt lại trở nên kinh hãi vô cùng, toàn thân đã bị chấn động bay ra ngoài.
Vút.
Hắn nặng nề ngã xuống đất, hai tay, hai chân mở ra thật lớn, lại không có cách nào nhúc nhích.
- Quá yếu!
Lang Ca cười quái dị nói, thân hình run lên. Thân thể lớn lên đã thu lại kích thước ban đầu.