Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây tuyệt đối là một cường giả vô thượng, khí tức cực kỳ đáng sợ, vừa tiếp cận liền làm người ta tim mật lạnh lẽo, tuy nơi này đều là cường giả Tinh Thần Cảnh, nhưng ở trước mặt lão giả đều như người bình thường.

Không ít người cũng như Hàn Đào, sợ đến đặt mông ngồi trên mặt đất, cái này vẫn còn tốt, có mấy người bị dọa sợ, làm sao cũng không kịp phản ứng, sau khi lão giả hỏi ba tiếng không trả lời, bọn họ bị lão giả đưa tay ra, vặn gãy cổ.

Không có thần hồn phá thể mà ra, mà là trực tiếp hình thần câu diệt.

Rất nhanh, chiến đấu trong thung lũng ngừng lại, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lão giả này, thậm chí ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.

Đây là một loại áp chế trên cấp độ, lại như Thú Vương giá lâm, rõ ràng muốn ăn bách thú, nhưng dưới khí thế áp bức, tuyệt không có một con dã thú có thể đào tẩu, chỉ có thể cam tâm tình nguyện bị ăn.

Cũng còn tốt, lão giả không ăn thịt người, cũng không tùy tiện giết người, trừ khi có người hỏi ba lần mà không trả lời, lão giả mới sẽ không nhịn được hạ sát thủ.

Ngươi ngay cả một câu nói cũng nói không ra, vậy chết đáng đời.

Tất cả mọi người sợ đến tái mặt, nơi này tại sao có thể có một sinh linh đáng sợ như thế?

Không không không, là một tấm da người! Nhưng chỉ là một tấm da người cũng lợi hại như vậy, người này ở dưới trạng thái hoàn mỹ lại lợi hại bao nhiêu?

Nhưng vô số năm qua, chưa từng nghe nói nơi này có đồ vật quỷ dị như vậy!

Lão giả hỏi dò từng cái, hỏi tất cả mọi người một vòng, đi tới trước cây Ma Già La Chi Hoa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lẩm bẩm nói:

- Hoa này... Có chút quen thuộc.

Ở mọi người nhìn chăm chú, hắn đưa tay lấy xuống kỳ hoa, sau đó nhét vào trong miệng, nhai mấy lần, nuốt xuống.

Điều này làm cho tất cả mọi người ngơ ngác.

Phải biết, độc hoa này vừa nở, ngay cả cường giả Hằng Hà Cảnh Đại viên mãn cũng lập tức chết tươi, nhưng lão giả lại nuốt xuống! Tuy hoa còn chưa nở, nhưng độc tính khẳng định còn chất chứa ở trong đóa hoa, nhai nát nuốt vào, không phải tự sát sao?

Có điều, người ta chỉ còn sót lại một tấm da người, trên lý thuyết đã sớm chết, còn làm sao bị chết lần thứ hai?

Còn nữa, lão giả này mạnh đến nỗi không cách nào hình dung, nói không chắc coi như còn sống, độc hoa này cũng giết không chết.

Ma Già La Chi Hoa bị lão giả ăn, nhưng không có một người dám có ý kiến, hiện tại mọi người chỉ cầu sống sót rời đi, đừng nói lão giả chỉ ăn độc hoa, dù ăn Tổ Khí của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến.

Lão giả ăn hoa độc xong, liền đứng bất động, thật giống như độc tính phát tác chết mất. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn liền nhìn về phía Lăng Hàn, một cái cất bước, trực tiếp qua lại không gian, đi tới bên người của Lăng Hàn.

Cái này lại để cho các cường giả bị dọa sợ, đánh vỡ không gian là khó nhất, cái này dính đến quy tắc không gian, chỉ có đạt tới Sáng Thế Cảnh mới có tư cách chạm đến, cái này cũng là nguyên nhân tại sao chỉ có Sáng Thế Cảnh mới có thể ngao du Tinh Vũ, bởi vì tốc độ nhanh, bằng không chỉ có thể chết già ở trong Tinh Vũ hoang vu.

Tấm da người này... là Sáng Thế Cảnh!

- Trên người ngươi có mùi vị quen thuộc.

Lão giả nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hốc mắt trống trơn khiến người ta không rét mà run.

Lăng Hàn nhất thời sợ hãi, hắn là người, ngươi là da người, chúng ta không có một chút nào giống nhau, từ đâu tới mùi vị quen thuộc. Hắn có ý cho đối phương một cái ngón giữa, nghĩ đến lão giả thực lực mạnh mẽ, phỏng chừng ném Vô Tương Thánh Nhân ra cũng vô dụng.

- Tiền bối có gì chỉ giáo.

Lăng Hàn khách khí nói.

Lão giả để sát vào một chút, ở trên người Lăng Hàn ngửi một hồi, lộ ra vẻ mờ mịt, hắn gãi gãi đầu nói:

- Chó của ta đâu, ngươi nhìn thấy chó của ta sao?

Phải, lại đi vòng trở về.

- Không có.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Vậy ta lại đi hỏi người khác một chút.

Lão giả cất bước đi tới thung lũng, lại chà đạp tất cả mọi người một lần.

Lăng Hàn vội vã chạy đi, hắn cũng không muốn gặp lại lão giả thần kinh kia.

Quái lạ, tuy người tiến vào tầng thứ năm xác thực ít rất nhiều, nhưng ngàn tỉ năm gộp lại số lượng chắc chắn sẽ không ít, nhưng chưa từng có nghe đồn về lão giả này, vậy có khả năng là gần đây mới nhô ra.

Chờ chút, lão giả nói trên người mình có mùi vị quen thuộc, nếu như cái này không phải ăn nói linh tinh… Lăng Hàn đột nhiên có một suy đoán.

Lão giả này có thể là chủ nhân của tầng thứ tư, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hắn bị lột da. Nhưng hắn thực quá mạnh mẽ, cho dù chỉ còn dư lại một tấm da cũng nắm giữ sức sống, thậm chí còn có một tia bản năng, chính là tìm kiếm con chó gì kia.

Trước đó, hắn hẳn đang ngủ say, hoặc là ở dưới trạng thái không cách nào hành động nào đó, cho đến khi Lăng Hàn cùng ba chữ ở tầng thứ tư phát sinh cộng minh, hấp thu lực lượng trong đó, mới làm lão giả tỉnh lại.

Như vậy lão giả nói trên người hắn có mùi vị quen thuộc liền có giải thích.

Đương nhiên, đây là Lăng Hàn suy đoán, muốn chứng minh hầu như là chuyện không thể nào.

Ngược lại, hắn chạy, cũng không muốn bồi lão giả này chơi trò tìm chó.

Hắn cũng không kịp đi tìm Thần dược gì, tầng này âm u đầy tử khí, có thể tìm được dược liệu cũng như Ma Già La Hoa, chủ yếu dùng để giết người, đối với tu vi tăng lên không có giúp ích.

Bởi vậy, non nữa ngày sau, hắn liền đến tầng thứ năm.

Thiên Thủy Điện.

Có điều, ba chữ đã ảm đạm rồi, hiển nhiên đã bị người khác lấy mất lực lượng trong đó.

Lăng Hàn không khỏi thở dài, có vẻ hơi tiếc hận, đi vào trong cung điện.

Trước mặt, vẫn là một cây Thiên Nguyên Đạo Quả, trái cây đã tiếp cận thành thục, toả ra mùi thơm thoang thoảng, ngửi một hồi liền làm nguyên lực của người ta sôi trào, thật giống như muốn đột phá.


Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc trước trong tầng bốn, cũng không có dấu hiệu như vậy.


Nếu như trong chín cung trồng đều là Thiên Nguyên Đạo Quả, hơn nữa duy trì bước đi giống nhau, vậy nói rõ chín cây Thiên Nguyên Đạo Quả đã ở biên giới thành thục, mới qua mấy ngày mà thôi, trái cây liền có mùi thơm tràn ra.


Lẽ nào, lần này Dược Vương Quật mở ra, sẽ xuất hiện một loại biến hóa khó mà tin nổi nào đó sao?


- Mùi vị có chút quen thuộc.


Một thanh âm đột nhiên ở phía sau Lăng Hàn vang lên.


Lỗ chân lông cả người Lăng Hàn không khỏi căng thẳng, sau đó bay lên một cảm giác bất đắc dĩ.


Này hiển nhiên chính là lão giả da người kia, tuy hắn một đường chạy nhanh, nhưng hiển nhiên không thể so với tồn tại nắm giữ quy tắc không gian, người ta cũng đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK