Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngài Trần, nhà đầu tư cho phim mới của Tử Niệm cũng coi như là một người dễ nói chuyện.

Thẩm Vị Ương thêm WeChat của anh ta.

Sau khi chân thành bày tỏ sự hy vọng của một người mẹ đối với con cái, anh ta đã đồng ý gặp mặt Thẩm Vị Ương để bàn chuyện kết thúc hợp đồng.

Vì thế, Thẩm Vị Ương đã hẹn anh ta dùng bữa tại nhà hàng vào tối nay.

Buổi tối, trong lúc cô đang trang điểm trong phòng, Lãnh Hoài Cẩn đã đẩy xe lăn đi vào trong phòng cô.

Thấy cô đang trang điểm, anh hỏi cô với vẻ hơi không vui: “Đã khuya rồi mà em còn muốn đi đâu?”

Đừng có nói là đi đàm phán nghiệp vụ gì đó.

TX không thiếu nghiệp vụ, hơn nữa cô là kỹ sư cao cấp, coi như có thiếu nghiệp vụ thì cũng không tới lượt cô đi bàn bạc.

Từ sau khi anh đồng ý một tháng sau sẽ cho cô đáp án, quan hệ của hai người đã hòa hoãn nhiều rồi.

Lúc này dù cho giọng điệu của anh không mấy vui vẻ thì Thẩm Vị Ương cũng không để trong lòng, trước hết cứ dựa theo việc của mình mà lựa lời để nói với anh: “Có một nhà đầu tư muốn tìm Y Y quay phim phim truyền hình, tôi không muốn Y Y đi nên muốn nói chuyện rõ ràng với người ta!”

Trọng điểm của Lãnh Hoài Cẩn đã chuyển sang cái khác: “Nam nữ?”

Dáng vẻ này của anh khiến Thẩm Vị Ương giận hờn đến bật cười: “Nếu như là nam, thì tổng giám đốc Lãnh định sẽ không cho tôi đi?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Đúng là có ý đó!”

Thẩm Vị Ương: “..”

Lãnh Hoài Cẩn hơi tủi thân: “Trước kia em đã đồng ý sẽ ở bên khi tôi phục hồi chức năng rồi đấy.”

Thế mà bây giờ cô lại bỏ anh ở nơi này một mình.

Thẩm Vị Ương không còn gì để nói: “Tôi cảm thấy bác sĩ có chuyên môn hơn tôi!”

Cô không hiểu việc bản thân ở cùng anh thì có ý nghĩa gì.

“Tôi muốn trang điểm, đừng phiền tôi!”

Đây là muốn đuổi anh ư?

Lãnh Hoài Cẩn hơi ghen, nhìn cô hỏi: “Chỉ là đi gặp một nhà đầu tư thôi, sao phải ăn mặc lịch sự như thế làm gì! Bình thường tôi thấy lúc em đi làm cũng không có cầu kỳ đến thế.”

Mặt mộc của cô xinh nên thường lúc đi làm cùng lắm chỉ thoa mỗi son môi thôi, đôi khi còn để mặt mộc vậy luôn, bây giờ đi gặp nhà đầu tư thì lại bắt đầu trang

điểm.

Thẩm Vị Ương cạn lời: “Anh nhất thiết phải tìm cớ để cãi nhau với tôi à?”

Cô đã có chút địa vị trong công ty nên hoàn toàn không cần phải trang điểm để củng cố thêm. Thế nhưng, hôm nay là đi gặp một nhà đầu tư chưa từng quen biết, sao cô có thể để mặt mộc được chứ.

Thấy cô tức giận, Lãnh Hoài Cẩn mới không nói thêm nữ.

Bây giờ bản thân còn đang trong kỳ khảo sát, không thể yêu cầu quá cao đối với cô, khiến cô buồn phiền được

Thế là, anh lấy chì kẻ mày từ trong tay cô, thấy cô vẫn chưa kẻ xong lông mày còn lại, bèn nói: “Để tôi kẻ chân mày cho em!”

“Kẻ chân mày?” Sau khi chết lặng, Thẩm Vị Ương nghi ngờ nhìn anh: “Anh cũng biết kẻ?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Thì cũng phải để cho tôi thử xem chứ?”

Lấy mặt cô ra cho anh thử?

Thẩm Vị Ương cảm thấy nhất định đầu óc của người đàn ông này bị điên rồi nhưng khi anh cầm bút kẻ mày định kẻ cho cô, cô vẫn né trong vô thức.

Thậm chí lúc nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông nghiêm túc kẻ mày cho cô, cô còn ngơ ngác.

Rõ ràng chỉ là kẻ mày thôi nhưng anh lại chăm chú như vậy, hệt như nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá, trong đôi mắt mỹ miều kia chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của một mình cô.

lại.

Sau khi kẻ xong, cô vẫn còn chìm đắm trong gương mặt nghiêm túc của anh, chưa tỉnh lại.

Mãi cho đến lúc anh cười trêu chọc: “Nếu như em thích, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ kẻ cho em!”

Thẩm Vị Ương lúng túng, không quay đầu nhìn anh: “Không cần, tôi còn chưa xem thử anh kẻ cho tôi xấu tới mức nào!”

Nói xong cô bèn đi soi gương.

Thế nhưng rất bất ngờ, tay nghề của Lãnh Hoài Cẩn khá giỏi, ấy vậy mà kẻ cho cô rất đẹp, rất đối xứng với chân mày bên trái.

Thậm chí không biết có phải do một loại tâm lý quái lạ tác dụng hay không, thế mà cô lại cảm thấy một bên lông mày mà anh vừa kẻ cho cô còn đẹp hơn bên còn

“Như thế nào, cô Thẩm hài lòng không?”

Thấy cô đang trố mắt nhìn, Lãnh Hoài Cẩn cười trêu chọc.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, che lấp niềm vui bất ngờ trong lòng, hờ hững nói: “Cũng tàm tạm, tôi cảm thấy cũng được.”

Cô không dám nhìn ánh mắt anh nữa nhưng gò má đỏ hồng và mang tai ửng đỏ đã bán đứng cô.

Lãnh Hoài Cẩn cười, duỗi tay nâng cằm của cô, sau đó hôn lên môi cô…

“Anh làm lem son môi của tôi rồi!”

Lúc kết thúc, Thẩm Vị Ương thở hồng hộc, cả người không còn chút sức lực.

Lãnh Hoài Cẩn giễu cợt nói: “Làm lem càng tốt, như vậy chứng tỏ em đã có bạn trai, người đàn ông khác sẽ không có chủ ý đối với em!” Thẩm Vị Ương: “Đồ thần kinh!”

Nhưng mà, trong lòng cô vẫn không kìm được mà tuôn trào một dòng suối ấm áp.

Lúc này, Vệ Trạch đi tới gõ cửa.

“Tổng giám đốc Lãnh, đến lúc phục hồi chức năng rồi!”

Khi này Lãnh Hoài Cẩn mới không làm phiền cô nữa, ấn mở đường đi cho xe lăn, đi về phía cửa: “Nhớ về sớm chút, tôi ở nhà chờ em.”

Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, nhìn bóng dáng anh ngồi trên xe lăn rời đi, trong lòng Thẩm Vị Ương có cảm giác hơi khó chịu.

Sẽ ổn thôi.

Một người đàn ông như anh sao có thể ngồi trên xe lăn cả đời chứ.

Có lẽ sẽ tốt thôi.

“Xin lỗi, có phải tôi đã tới trễ rồi không?”

Sau khi Thẩm Vị Ương tới phòng riêng của nhà hàng đã hẹn với ngài Trần, ngài Trần đã ngồi ở đó, uống gần hết một nửa cà phê, có vẻ đã chờ được một lúc. “Là do tôi đến sớm!” Ngài Trần mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, nói: “Cô Thẩm đến vừa đúng lúc, không hơn không kém!”

Bản thân có việc cầu xin người ta nhưng người ta lại tới trước mình, vậy tức là mình đã đến muộn.

Thẩm Vị Ương lại trò chuyện vài câu khách sáo với anh ta, bày tỏ sự áy náy của bản thân.

Chờ sau khi lên món, cô mới nói chuyện kết thúc hợp đồng với ngài Trần.

Khuôn mặt của ngài Trần rất đại trà nhưng cặp mắt kia lại vô cùng đẹp, Thẩm Vị Ương luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, đến lúc anh ta cười lên thì cảm giác quen thuộc này lại biến mất.

“Niệm Niệm là diễn viên nhí thích hợp nhất của bộ phim này, thế nhưng cô suy xét cũng không sai. Đặc biệt, đối với một diễn viên mà nói thì trải nghiệm cuộc sống rất quan trọng, có đôi khi quá nóng vội sẽ bị phản tác dụng mà thôi!”

Nghe ngài Trần nói chuyện tử tế như vậy, Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài đã hiểu được, về phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ dựa theo hợp

đồng để bồi thường cho đoàn làm phim các ngài.”

Tiếp theo đó là lúc căn cứ hợp đồng để trao đổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, ngài Trần cũng không làm khó dễ đối với cô, tốt bụng dựa theo hợp đồng mà làm, không kiếm cớ để đe dọa.

Đợi sau khi hai người đã bàn xong, ấn tượng của Thẩm Vị Ương đối với anh ta tốt lên rất nhiều: “Ngài Trần! Rất cảm ơn ngài đã thông cảm!”

Lúc tạm biệt, Thẩm Vị Ương còn trịnh trọng cúi chào anh ta.

Sắp khai máy rồi mà còn muốn kết thúc hợp đồng, chuyện này không tốt cho uy tín của Niệm Niệm chút nào, cũng may ngài Trần này rộng lượng, không so đo những

chuyện này với bọn họ.

Ngài Trần cũng đứng dậy, bắt tay với cô: “Hi vọng sau này có cơ hội vẫn có thể hợp tác!”

Sau khi chuyện trò xong, anh ta nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay cô Thẩm đã uống rượu nên không tiện lái xe, để tôi kêu tài xế của tôi đưa cô về nhé!”

Thẩm Vị Ương ngượng ngùng nói: “Như này sao được, tối nay ngài cũng uống rượu mà, ngài cho tôi mượn tài xế thì ngài phải làm sao đây?”

Ngài Trần: “Lát nữa tôi còn có bạn đến đây, để cô ấy đưa tôi về nhà là được rồi.”

Thẩm Vị Ương còn định từ chối nhưng đúng lúc này, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tổng giám đốc Trần! Ngài muốn tôi đưa cô chủ này về nhà à?”

Đồng tử của Thẩm Vị Ương căng lại, nhìn người tài xế trước mắt, giọng nói này giống như tiếng gọi từ địa ngục vang lên bên tai cô một lần nữa.

Người tài xế này là người bốn năm trước…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK