Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không nói lời nào đã đồng ý điều kiện của bà cụ, bỏ rơi và rời khỏi anh. Lúc đó anh cảm thấy em đã phản bội anh, cho dù biết em làm vậy để cứu anh nhưng anh

�on không thể nào chấp nhận việc em không tin anh có thể dựa vào sức mình chuyển nguy thành an, trái lại tự ra quyết định như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn nhớ đến chuyện trước đây liền cảm thấy phức tạp, Thẩm Vị Ương đã hiểu vì sao sau khi kết hôn anh lại lúc nóng lúc lạnh đối với cô: “Vì vậy sau khi anh

kết hôn với em cũng vì chuyện này nên mới oán trách em, đối xử lạnh lùng với em đến vậy sao?”

Lãnh Hoài Cẩn thành thật đáp lại: “Có một chút, nhưng đó không phải toàn bộ lý do. Lúc đó Lãnh Diên bị phát hiện, Hà Sở cũng không biết vì sao mang thai con bé, anh cảm thấy Lãnh Hoài Sân vẫn còn sống, hơn nữa cũng muốn giữ lại A Diên.”

“Lúc đó tình huống phức tạp, anh vừa lo lắng em đi theo anh sẽ gặp nguy hiểm vừa cảm thấy việc em gả cho anh có nghĩa là làm mẹ kế cho một đứa nhỏ không có

quan hệ máu mủ, như vậy không công bằng đối với em. Hơn nữa với tình huống của Lãnh Diên chỉ có thể cắn răng nói là con của anh và Hà Sở, nếu để cho bà cụ và Hà Sở

biết con bé là con của Lãnh Hoài Sân thì anh sẽ không thể giữ con bé lại.”

Thẩm Vị Ương đã đoán ra những khó khăn mà anh nói đến khi biết thân phận thực sự của Lãnh Diên. Cô rất muốn trách móc anh khiến cô đau khổ như vậy nhưng cũng

rất đau lòng cho khó khăn của anh.

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ dòng máu mủ cuối cùng của anh trai mình.

“Vậy thì anh đừng cưới em, nếu anh không cưới em, không trêu chọc đến em thì anh sẽ không cần phải khó xử đến vậy nữa.”

Cô hơi tức giận đẩy anh ra, anh lại càng ôm chặt cô hơn, giọng nói buồn rầu vang lên bên tai cô: “Vị Ương, anh xin lỗi, nếu như anh biết đến sự tồn tại của A Diên sớm

hơn thì đêm hôm đó anh sẽ không bao giờ chạm vào em.”

Anh sẽ không kéo cô vào cuộc chiến hỗn loạn này, hại cô trở thành nạn nhân chịu nhiều tổn thương nhất.

“Vì vậy anh đã hối hận khi cưới em đúng không?” Cô giãy giụa muốn đẩy anh ra: “Cưới em rồi lại đối xử không tốt với em, sau đó còn muốn ly hôn với em, em không chấp nhận loại người thích ăn hiếp như anh đâu.”

“Xin lỗi.”

Đối với rất nhiều chuyện trong quá khứ, dù có giải thích bao nhiêu cũng không đủ để bù đắp cho những tổn thương của cô, ngoại trừ lời xin lỗi thì anh thật sự không

biết nên nói gì nữa.

“Em biết khó khăn của anh, nhưng em vẫn rất tức giận, dù sao anh cũng nên cho em quyền được nổi giận và thời gian để nguôi giận chứ

Thẩm Vị Ương nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh lại sợ bản thân làm quá lên khiến anh chạy trốn lần nữa, nên giọng điệu dịu đi một chút.

“Dù sao ngày tháng sau này còn dài, anh cứ từ từ trả những gì nợ em đi.”

“Mẹ ơi, con muốn kiểu này, mẹ thắt kiểu tóc này cho con được không?”

Lúc này Y Y dẫn theo A Nặc và Lãnh Diên bước vào, trong tay cầm một quyển tạp chí và chỉ vào bức hình hai búi tóc nhỏ cho cô xem. Lãnh Hoài Cẩn nhận lấy tạp chí trước: “Để bố thắt cho.”

Tiểu Y Y nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng: “Bố có biết thắt không?”

Lãnh Hoài Cẩn ngồi xổm xuống và nhéo mặt cô nhóc: “Sao hả, không tin bố à? Chẳng phải bố thắt tóc cho mẹ cũng rất đẹp sao?”

Tiểu Y Y bật cười nói: “Bố thắt lệch rồi, mẹ không nói với bố sao?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn qua, đúng là thắt lệch rồi. Nhưng mà vợ anh xinh đẹp, những sợi tóc không được thắt vào rũ xuống cũng rất hợp.

Thẩm Vị Ương không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “Không sao, em tự lấy kẹp đen kẹp một chút là được, kiểu tóc của Y Y không dễ làm, anh đứng phía sau em nhìn, lần sau anh thắt cho con bé đi.”

Kiểu tóc Tiểu Y Y muốn là hai búi tóc như Na Tra trông vô cùng tinh xảo, khi thắt lên rất dễ bị bung ra, nhưng mà thắt xong quả thật rất đẹp, cộng thêm gương mặt xinh xắn của con gái cô, chắc chắn rất hoạt bát và đáng yêu như một tinh linh nhỏ vậy.

Thế là Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc ngồi một bên xem vợ mình thắt kiểu tóc Na Tra cho con gái như thế nào, thỉnh thoảng còn giúp vén một lọn tóc bị thừa ra. Khi bàn tay

của hai người vô tình chạm vào nhau, anh vẫn không nhịn được mà hôn lên gò má cô một cái, suýt chút dọa Thẩm Vị Ương sợ chết khiếp.

”Anh làm gì vậy, các con đang ở đây đấy.”

“Xin lỗi, anh thích em quá, không nhịn được.”

Anh không hề thành tâm xin lỗi cô, còn nở nụ cười rất gợi đòn. Thẩm Vị Ương chỉ bị anh nhìn chằm chằm cũng cảm thấy cả người nóng rực, rất xấu hổ.

“Không cho phép quậy nữa.”

Cô lườm anh, sau đó tiếp tục thắt tóc cho con gái. Lãnh Hoài Cẩn lại mỉm cười, chăm chú nhìn góc nghiêng nghiêm túc của cô, dù nhìn thế nào cũng không đủ.

Sau khi chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ xong xuôi, cả nhà năm người bọn họ liền đi ra ngoài, khi bọn họ xuất hiện trên con phố cổ xưa, đông đúc náo nhiệt như hội chợ, rất

nhiều người đều bị cả gia đình này thu hút ánh nhìn.

Một người đàn ông phương Đông cao lớn, gương mặt tinh xảo như một vị thần được điêu khắc, bên cạnh có một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, còn có ba đứa

bé đáng yêu, cả năm người giữ chắc vị trí trung tâm của con phố đêm nay.

“Mẹ ơi, con thích chiếc lồng đèn này, con có thể đi mua một cái không?”

Những thứ được bán trên con phố đêm nay đều là những đặc sản đến từ các nước để giao lưu văn hóa, Lãnh Diên vừa xem đã nhìn trúng chiếc đèn hình con thỏ ở phía xa. Đây là lần đầu tiên Lãnh Diên thân thiết với Thẩm Vị Ương như vậy, giống hệt Y Y muốn cái gì thì nói thẳng, cô lập tức dẫn cô bé qua đó: “Được, mẹ dẫn con đi mua

nhé.”

Con phố có rất nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới, Thẩm Vị Ương không yên tâm để cô bé một mình qua đó.

”Y Y, A Nặc, các con có thích lồng đèn đó không, muốn đi mua với mẹ và chị không?”

“Mẹ ơi, bọn con đi xếp hàng mua đồ ăn với bố ạ, mẹ với chị mua giúp bọn con đi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.”

Thay vì nói Tiểu Y Y biết suy nghĩ không bằng nói cô bé là một cô nhóc mê ăn vặt, muốn ăn hết tất cả những món trên con phố này với thời gian ngắn nhất. Chờ đến khi

Thẩm Vị Ương dẫn A Diên đi mua lồng đèn, cô bé lại nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Bố ơi, bố có đồng ý nghe Y Y chỉ huy không?”

“Y Y muốn chỉ huy bố thế nào đây?” Lãnh Hoài Cẩn buồn cười nhìn cô nhóc lanh lợi hỏi.

Tiểu Y Y chỉ vào quầy bán Takoyaki đã có một dãy hàng rất dài nói: “Bố đến quầy này xếp hàng đi, con và A Nặc đi xếp hàng ở hai quầy khác.”

Lãnh Hoài Cẩn không hề nghĩ ngợi nói: “Nếu con muốn một hơi mua hết thì để bố gọi vệ sĩ của bố đến xếp hàng, như vậy hiệu quả hơn.”

Y Y nhỏ như vậy đã biết phân công nhiệm vụ cho mỗi người một cách hợp lý, ý tưởng rất hay, nhưng trong thế giới của tổng tài bá đạo thì không vấn đề gì mà vệ sĩ không thể giải quyết cả.

con.”

Tiểu Y Y suy nghĩ một lúc, nếu như quầy hàng nào cũng có một người vệ sĩ áo đen của bố cô bé đứng xếp hàng, cảnh tượng đó thật sự quá kỳ lạ rồi.

“Khụ khụ, thôi bố ơi, không cần đâu ạ, chẳng lẽ ngay cả bố cũng không chịu xếp hàng mua đồ ăn cho con gái của mình sao?”

Lãnh Hoài Cẩn bị cô nhóc tỏ vẻ đáng thương nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng cũng chịu thua: “Được được được, vậy cứ làm theo lời con đi, bố đi xếp hàng cho

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK