Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn ở Lệ Giang là tòa nhà rất đặc biệt, kiến trúc so với nhà dân còn đẹp hơn, huống hồ, nó lại còn nằm trên một bãi biển tư nhân. Phòng khách

đương nhiên sẽ hòa hợp với biển cả, để cho an toàn, có thể đi lên đi xuống bằng cầu thang pha lê, đợi đến khi cầu thang pha lê được thu vào, nó sẽ hoàn toàn trở thành một

hòn đảo nhỏ nổi trên mặt biển.

Lúc cô đi vào còn thấy có vài thứ có hình dạng giống một chú chim nhỏ đang ăn thức ăn được đặt bên cạnh bờ biển do người phục vụ chuẩn bị, chắc đó là hải âu.

Cô cảm thấy nó khá kì lạ và muốn chạy đến xem nhưng lại sợ dọa đến bọn chúng.

Lãnh Hoài Cẩn khẽ cười, âu yếm ôm lấy bả vai cô, dẫn cô đi lên phía trước: “Bọn chúng không sợ đâu, tới đây ăn đã thành thói quen rồi, không sợ người nữa.” “Tiểu Lý, nâng rào chắn lên một chút, phu nhân lần đầu tiên tới đây, sẽ có chút nguy hiểm.”

Ý anh muốn nói là lần đầu tiên cô tới biệt thự trên biển này, chỗ rào chắn có thể ẩn chứa những mối nguy hiểm với cô vì cô chưa quen thuộc nơi này.

Nhưng không biết là vì điều gì, trong khoảnh khắc này, Thẩm Vị Ương cảm thấy hình như anh đã biết chuyện thị lực của cô không được tốt.

Cô cũng không phải là trẻ con, trong tình huống bình thường cũng sẽ không bị chết đuối vì không có rào chắn.

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu cô một lúc, rất nhanh sau đó đã bị chính cô bác bỏ.

Không thể nào, nhất định là do cô nghĩ nhiều thôi.

Cô ngụy trang giỏi như vậy, tạm thời A Cẩn sẽ không nhìn ra điều gì đâu.

Người duy nhất biết chuyện thị lực của cô có vấn đề là Tùy Tố thì cũng đã trở về Đế Đô rồi.

“Làm sao vậy, em đang nghĩ gì thế?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cô ngẩn người ra thì lập tức hỏi.

Thẩm Vị Ương tỉnh lại, nắm chặt bàn tay to lớn của anh: “Không có gì, chỉ là trước đây em chưa từng thấy chỗ nào đẹp như vậy, cảm thấy như bây giờ mình đang ở trong một cái cung điện vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận dắt tay cô đi về phía bờ biển: “Em thích thì tốt, chỗ này tuy đẹp như mà lại ẩm thấp, không thể ở lâu được, nghỉ dưỡng cũng tốt.”

Sau khi đó cô ngồi xuống bên bờ biển, anh nhận lấy tấm chăn mà người phục vụ đưa cho, nhẹ nhàng đắp lên cho cô: “Đây là Tiểu Lý, quản gia ở đây, nếu em cần gì thì có thể tìm cô ấy, anh lên lầu xếp đồ trước, làm xong sẽ xuống cùng em.”

Sau khi vuốt ve mái tóc dài của cô, anh liền đi lên lầu sắp xếp đồ đạc.

Thẩm Vị Ương chào hỏi Tiểu Lý: “Chào cô, tôi… vất vả cho cô quá, vẫn luôn phải quan tâm, quản lý căn biệt thự này.”

Cô không biết làm thế nào để nói cho Tiểu Lý biết tên của mình, cô không chắc rằng cô ấy có từng nhìn thấy cô xuất hiện trên bản tin hay chưa.

Tiểu Lý là một cô gái có đôi mắt to và đẹp, lúc nói chuyện cô ấy rất hay cười.

“Không vất vả ạ, thiếu gia là người tốt, bình thường tôi đều cho người đến đây quét dọn và bảo dưỡng, không những không thấy mệt mỏi, lại còn có thể ở trong một căn biệt thự vừa to vừa đẹp như vậy, không biết có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tôi đó.”

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô cho lũ bồ câu ăn, lúc nhìn cô cười đến khóe mắt cũng cong lên.

“Thiếu phu nhân, cô thật xinh đẹp, tôi đã nói mà, về sau thiếu gia nhất định sẽ cưới tiên nữ làm vợ.”

Được một cô gái thẳng thắn hoạt bát dùng ánh mắt chân thành tha thiết khen như vậy làm Thẩm Vị Ương hơi xấu hổ.

Nhưng mà cô cũng yên tâm đôi chút, thấy bộ dạng này của Tiểu Lý, chắc hẳn cô ấy không biết trước kia cô trông như thế nào, sẽ không cảm thấy cô bây giờ không phải

là Thẩm Vị Ương.

Gió biển thổi, nhìn mặt biển lấp lánh phản chiếu ánh hoàng hôn, cùng trò chuyện với Tiểu Lý câu được, câu không, nghe cô ấy nói về phong tục tập quán nơi này, Thẩm

Vị Ương đã cảm thấy được an ủi phần nào.

Ở loại địa phương này cùng a Cẩn đi qua sinh mệnh cuối cùng một khắc, cuối cùng táng ở như vậy tự do gió mạnh trung, cũng coi như cuộc đời này không uổng.

Mấy ngày sau đó, Lãnh Hoài Cẩn và cô đi lặn biển cùng nhau, dạo chơi phố cổ cùng nhau, cùng nhau đạp xe đạp cảm nhận gió thổi Phật dài trên con đường ven biển,

cùng nhau tham gia hội họp dân ca địa phương, giống như những cặp tình nhân bình thường khác trên thế giới này, cùng nhau trải nghiệm rất nhiều điều ngọt ngào mà trước kia chưa từng trải qua.

Mỗi một khoảnh khắc được ở bên anh, cô đều ghi sâu vào trong đáy lòng, cho đến lúc mà cô hoàn toàn không thể nhìn thấy gì nữa.

Đó là một buổi sáng sớm rất bình thường và ngọt ngào, vẫn giống như rất nhiều ngày trước đó, cô vẫn nhẫn nhịn cơn đau do sự buông thả tối hôm qua và lên kế hoạch

mở đầu một ngày mới trong kỳ nghỉ ngọt ngào với A Cẩn.

Nhưng mà sau khi mở mắt ra, trước mắt cô vẫn là một khoảng không gian màu đen như vậy.

Cô có thể sờ thấy được bàn tay to lớn của anh đặt trên hông mình, nhưng rốt cuộc lại không thể nhìn thấy anh.

Thảm họa đã định sẵn cuối cùng cũng đã tới, thế giới của cô yên tĩnh đến đáng sợ.

“A, A Cẩn, em, em, em muốn….”

“Không sao đâu, chỉ cần em không rời xa anh, tất cả sẽ ổn thôi.”

Trong lúc cô nghẹn ngào không biết làm sao để nói rõ với Lãnh Hoài Cẩn, giọng nói của anh lại vang lên trong tâm trí cô.

Là âm thanh trong lòng, không phải là từ bên tai truyền đến, lúc này cô mới để ý, cô đang cầm một viên đá lạnh lẽo trên tay, hình như là lúc trước khi Tùy Tố về Đế Đô đã

đưa cho cô một viên đá.

Giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn lại xuất hiện lần nữa, nhờ viên đá này mà truyền vào trong lòng cô: “Đây là đá lưng rồng, tuy rằng không biết nguyên lý hoạt động của nó như thế nào, nhưng mà anh nghĩ bây giờ em có thể nghe được anh đang nói cái gì đúng không?”

Một hàng nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống, cô đau khổ đối diện với khoảng không đen kịt trước mắt, nắm chặt đá lưng rồng trong tay muốn nói rõ với anh: “Anh

sớm đã biết, sớm đã biết chuyện em bị suy giảm giác quan rồi đúng không?”

Cô chỉ còn sót lại mỗi xúc cảm mỏng manh này để khiến cô có cảm giác mình đang được bao bọc bởi hơi ấm của Lãnh Hoài Cẩn.

“Vị Ương, đừng sợ, anh đã nói rồi, em sẽ không sao đâu.”

Hình như anh đang bế cô lên.

Không biết qua bao lâu, cô lại cảm thấy như mình đang bị bao quanh bởi nước biển.

Đây là có chuyện gì.

Một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên từ trong đáy lòng cô.

Cô nắm chặt đá lưng rồng trong tay, muốn hỏi Lãnh Hoài Cẩn là đang có chuyện gì: “A Cẩn! A Cẩn! Đây là đâu vậy? Anh muốn làm gì?”

“Vị Ương, xin lỗi em, anh vẫn chưa làm được, từ nay về sau anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

Sau khi nói xong câu này, anh hôn lên trán cô, rồi một luồng ánh sáng màu đỏ ôm lấy hai người bọn họ…..

Đây là nơi nào?

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ở một nơi trắng xóa không có một bóng người, nó giống như một ảo cảnh hư vô vậy.

“Chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau rồi.”

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Nhưng mà đến giây tiếp theo cô ngây ngẩn cả người.

Cô có thể nhìn thấy được, cũng có thể nghe thấy được sao?

Lúc ngẩng đầu lên nhìn lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc mặc áo bào màu trắng, tóc đen bồng bềnh như rong biển, bên tai gài một đóa hoa màu trắng đơn giản,

gương này giống hệt khuôn mặt của Diệp Chiêu Chiêu mà cô đang sử dụng.

“Cô là Diệp Chiêu Chiêu sao?”

Cô hỏi nàng ta với một giọng khàn khàn, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Sau khi nghe thấy cái tên này, nàng ta cười lạnh hai tiếng, sau đó mới cúi người, vươn tay ra: “Tôi lại thích cái tên Sở Tích này hơn.”

Thẩm Vị Ương nhìn bàn tay trước mặt, hơi do dự một lúc, cuối cùng lại tự mình đứng lên, nhíu mày không hài lòng nhìn nàng ta: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào,

người đàn ông tôi mơ thấy lúc ở phòng bệnh của A Cẩn, thật ra không phải là mơ đúng không? Có phải hắn ta đã làm gì A Cẩn rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK