“Không tốt, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.”
lắc tay anh như làm nũng nói.
“Em chỉ muốn ở lại đây, nơi này có người thân và bạn bè em, chúng ta không làm sai gì cả, vì sao phải chạy trốn chứ?”
Thoát khỏi nhà họ Lãnh không phải là chuyện dễ dàng, Lãnh Hoài Cẩn biết nhiều bí mật của nhà họ Lãnh như vậy, nếu thật sự muốn thoát khỏi chỉ có một con đường
chết, giống như lúc trước anh bị nhà họ Lãnh đưa đi Vô Nhân Cảnh vậy.
Giữ không được thì hủy diệt.
Anh đối với nhà họ Lãnh mà nói, chỉ là một thanh binh khí đã bỏ đi, phải tiêu hủy.
Nhưng con người sống trên đời này, vốn là sống trong một cái lưới lớn kiềm chế lẫn nhau.
Anh bây giờ đã có địa vị và quyền lực nắm trong tay, vì sao lại muốn đi làm con mồi bị cái lưới lớn này đuổi bắt?
Bọn họ cũng không phải là người muốn trốn tránh cả đời, vào lúc này tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với vận mệnh.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt của cô, cũng đã biết suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt anh có chút tối tăm.
Cô vẫn còn mong chờ anh ta.
Cũng chỉ có anh ta mới phù hợp với cô sao?
Nhưng về sau sẽ không, Trác Thính Phong bên kia sắp chuẩn bị xong rồi.
Vị Ương, sau này chỉ có anh, không có anh ta.
Buổi tối, Lãnh Hoài Cẩn đồng ý cho cô nói chuyện này với Vệ Trạch, ngày mai trong bữa cơm gia đình nhà họ Lãnh sẽ cố gắng phối hợp với Vệ Trạch, không để cho đám người nhà họ Lãnh kia phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng đồng ý rồi lại mất khống chế đòi hỏi cô, giống như một con mãnh thú không bao giờ biết thỏa mãn, giày vò cô hết mức có thể, cuối cùng cô ngất đi, lúc tỉnh lại
người đàn ông này vẫn chưa chịu yên.
Cô cảm thấy bất thường, nhưng nghĩ lại cảm thấy mình có thể hiểu được.
Anh chán ghét nhân cách chính như vậy, nhưng bây giờ không thể không giả bộ thành nhân cách chính tiếp xúc với những người anh chán ghét, trong lòng anh nhất
định là đang nghẹn tức.
Nếu như như vậy có thể làm cho anh bớt giận, cô có thể phối hợp một chút.
Chỉ hy vọng Trác Thính Phong có thể nhanh chóng đưa ra phương án dung hợp nhân cách, bằng không cứ thường xuyên như vậy, cô cảm thấy mình sẽ mất nửa cái
mạng.
“Anh sẽ phối hợp, nhưng sau khi kết thúc, em phải như tối qua…”
Xe dừng lại trước tòa nhà chính trang viên của bà cụ Lãnh, lúc xuống xe anh còn đắc ý ghé vào bên tai cô nói loại chuyện này.
Thẩm Vị Ương thật muốn đập chết anh.
“Vệ Trạch, lát nữa anh phải trông chừng anh ấy thật kỹ, có một số việc nhớ phải nhắc nhở anh ấy chú ý một chút, không thể lộ ra chân tướng.”
Cô không để ý tới anh, mà nhìn về phía Vệ Trạch ở ghế lái dặn dò.
Trên đường đi, Vệ Trạch đã nghe Thẩm Vị Ương nói chuyện Lãnh Hoài Cẩn có hai nhân cách, hiện tại còn chưa hồi phục lại.
“Được..được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhắc nhở tổng giám đốc Lãnh, không để lộ bất cứ dấu vết nào.”
Thẩm Vị Ương thấy dáng vẻ anh ta như khó có thể tiếp nhận được, thở dài: “Xin lỗi, đến lúc này mới nói cho anh biết. Không phải tôi không tin tưởng anh mà là loại chuyện này, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tạm thời cũng không thể nói cho bất cứ ai, ít người biết A Cẩn mới được an toàn.”
Vệ Trạch lập tức giải thích: “Mợ chủ, tôi không có ý oán hận cô, tôi biết cô và tổng giám đốc Lãnh đều có chỗ khó xử, cô yên tâm đi, tôi sẽ đi theo phía sau anh ấy,
không để cho người khác phát hiện ra sự bất thường.”
Thật ra gần đây anh ta cũng phát hiện Lãnh Hoài Cẩn có chút không thích hợp, không giống như trước kia, ngay từ đầu chỉ hoài nghi là có thể mất trí nhớ, nhưng không nghĩ tới còn có chuyện hai nhân cách.
Loại chuyện ly kỳ này đã lật đổ kinh nghiệm trước kia của anh ta, nên lúc này khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, tiếp nhận hơi chậm.
“A Cẩn, anh phải nghe theo Vệ Trạch có biết không? Em cũng sẽ luôn đi theo anh, có những lúc bất tiện, anh nghe lời Vệ Trạch, được không?”
Mặc dù đang thương lượng, nhưng đây chính là mệnh lệnh Thẩm Vị Ương đưa ra cho anh, anh không có đường phản đối.
Nhưng nghe lời lại có rất nhiều phúc lợi, anh cũng không phản đối.
“Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ phối hợp.”
Trước khi xuống xe anh cũng không quên chiếm tiện nghi hôn lên trán cô một cái.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn Vệ Trạch.
Vệ Trạch thì nghi ngờ mắt mình có vấn đề không.
Tại sao anh ta cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn hiện giờ mới là có sinh khí.
Chẳng lẽ tính cách của nhân cách này là hoạt bát? Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, anh ta cũng không thấy hoạt bát hiền hòa như vậy, thậm chí tính tình còn nóng nảy
dễ cáu kỉnh, có chút không kiên nhẫn.
“Cô Thẩm.”
Sau khi Thẩm Vị Ương kéo cánh tay Lãnh Hoài Cẩn đi vào nhà chính, Lãnh Linh Lung lạnh lùng đi về phía cô.
Thẩm Vị Ương không bận tâm thái độ của Lãnh Linh Lung với mình.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh lại thu hút sự chú ý của cô.
Một thân quần áo thời Đường trắng tinh sạch sẽ như ánh trăng, mặt như quan ngọc, thân cao chân thẳng, mang theo một cỗ khí chất thư sinh mộc mạc thuần
lương.
Diệp Phù Tô.
Cái tên này thoáng cái hiện lên trong đầu cô.
Có phải Diệp Phù Tô không? Tại sao anh ta lại xuất hiện trong bữa tiệc gia đình nhà họ Lãnh.
“Xin chào cô Thẩm, tôi là Diệp Phù Tô, bạn của cô Lãnh, nghe nói hôm nay cô và tổng giám đốc Lãnh sẽ tới đây nên đến ăn ké một bữa cơm, kết giao với hai người.”
Diệp Phù Tô cười vươn tay với cô.
Lúc Thẩm Vị Ương vừa định lễ phép bắt tay chào hỏi anh ta, Lãnh Hoài Cẩn đã giành trước một bước cầm tay anh ta, bảo vệ Thẩm Vị Ương ở phía sau: “Tâm trạng anh Diệp tốt thật, ngay cả bữa cơm gia đình người khác cũng có thể đến ăn ké.”
Giọng anh không tốt, thiếu chút nữa nói Diệp Phù Tô mặt dày.
Diệp Phù Tô giống như không nghe ra ý tử này, cười: “Tôi và cô Lãnh có quan hệ rất tốt, cũng là đại sứ nước Y tới tham gia sự kiện giao lưu văn hóa lần này, đến sớm gặp hai vị, cô và tổng giám đốc Lãnh hẳn là sẽ không để ý chứ.”
Ngay cả thân phận đại sứ ngoại giao cũng đã lấy ra rồi, ai còn có thể để ý.
Thẩm Vị Ương không thích Diệp Phù Tô này lắm.
Luôn cảm thấy anh ta nhìn qua tuy đang cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, mang theo một cỗ châm chọc không giải thích được.
Còn có thư cùng hộp anh ta đưa cho cô lúc trước, đều là không hiểu ra sao, làm cho người ta rất không thoải mái.
Hiện tại gặp được người thật, Thẩm Vị Ương cũng không giấu diếm, vừa đi về phía đại sảnh tòa nhà chính vừa hỏi Diệp Phù Tô: “Anh Diệp, mấy ngày trước anh đã gửi tôi
một phong thư và một bó hoa, trước kia chúng ta có quen nhau sao? Hay là anh muốn nói chuyện hợp tác gì đó với tôi.”
Diệp Phù Tô nhìn cô cười nói: “Chẳng lẽ đến bây giờ cô Thẩm vẫn chưa mở phong thư ra sao, tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng trong thư.”
“Thư gì?”
Lãnh Hoài Cẩn cảm giác giữa hai người có chút không thích hợp, lập tức không vui nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn cái bình dấm này, giải thích: “Anh cũng đã xem rồi, chính là chỉ viết bốn chữ, lúc ấy anh còn khen chữ anh Diệp viết rất đẹp mà.” Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn càng tệ hơn: “Hai người là bạn à?”
Trực giác của anh nói cho anh biết, Diệp Phù Tô này tuyệt đối không có ý tốt với Thẩm Vị Ương.
Nhưng nếu nói là loại không tốt nào, anh lại nói không rõ ràng được, dù sao anh rất không thích người đàn ông này.