Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rạng sáng ngày hôm sau, chờ đợi nhóm người Thẩm Vị Ương không phải là máy bay đến đón mà là một đám người thể trạng cường tráng.

ông phải cường tráng bình thường mà dường như thể cơ thể đã được tiêm hormone, các cơ bắp lớn rất cứng cáp và phương hướng vô cùng bất thường.

Điều này làm cho Thẩm Vị Ương nghĩ đến con chuột khổng lồ đó.

Lẽ nào Vô Nhân Cảnh trên thực tế là một vùng đất thí nghiệm sinh hóa? Con chuột khổng lồ ngày hôm qua chỉ là sản phẩm của một cuộc thử nghiệm, và người được cử

đến đây cũng là một sản phẩm thử nghiệm giống như con chuột.

“Đây là…”

Sau những người này, là một người đàn ông hơi thấp bé, khoảng chừng một mét năm mươi lăm, nhưng có nhiều tay chân dị dạng, khuôn mặt bị bỏng và thối rữa, trông

vô cùng dị dạng.

Sau khi Thẩm Vị Ương nhìn thấy thì lùi về sau theo bản năng.

Ba đầu sáu tay trong chuyện thần thoại xưa rất oai hùng, thế nhưng nếu như xuất hiện ở ngoài hiện thực, thật sự rất đáng sợ.

So với như bây giờ.

Nhìn hai bàn tay dị dạng vẫn vững vàng giữa không trung, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi buồn nôn.

Úc Uyển càng bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, hét toáng lên, trốn ở sau lưng Lãnh Hoài Cẩn.

Tiếng thét chói tai của cô ta đã chọc giận quái vật kia, anh ta nhìn sang phía bọn họ, trong ánh mắt mang theo oán hận, hận không thể nuốt sống bọn họ.

“Lên cho tôi! Hôm nay tôi muốn luộc rồi ăn cái đám to gan lớn mật dám chế giễu ông đây!”

“Tri Phản!”

Úc Uyển bị ánh mắt oán hận của anh ta nhìn chằm chằm đến run lẩy bẩy, tay đang nắm cánh tay anh càng thêm siết chặt.

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai nắm đấm, đứng canh gác trong gió lạnh, nhìn đám quái vật này.

Lưu Hiểu Vũ và những người khác nơm nớp lo sợ, đứng cách phía sau cô không xa.

Thời gian bọn họ ở lại đây đã đủ lâu.

Thế nhưng thật sự cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy chuyện đáng sợ như vậy. “Đại ca! Xin hỏi các anh muốn gì, việc gì cũng có thể thương lượng!”

Trước khi bọn họ ra tay, Thẩm Vị Ương lập tức bình tĩnh hỏi.

Ở nơi như Vô Nhân Cảnh này, thông thường có lẽ đều là tranh giành tài nguyên.

Cô cảm thấy những người này lại đột nhiên đi tới, khả năng rất lớn là bởi vì ngày hôm qua bọn họ đánh bại con chuột khổng lồ kia. Có lẽ trên người con chuột khổng lồ

kia có tài nguyên tốt gì đó mà bọn họ không biết, cho nên hôm nay đám người này mới tới đồng như vậy.

Đối mặt với một nhóm người rõ ràng là đã tiêm hormone và trông không giống con người, lẽ tự nhiên là có thể không ra tay thì đừng nên ra tay.

Thế nhưng, sau khi cô nói ra câu này, lập tức nhận được sự cười nhạo của đám người kia vô tình kia.

“Cô em này cũng khá xinh đẹp đấy! Cô em có tự nguyện đi theo anh đây không? Anh đây sẽ không làm khó em, thế nào?”

Một người đàn ông cường tráng nhìn Thẩm Vị Ương bằng ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, lời nói thốt ra từ miệng của anh ta thật sự rất khó ưa.

“Ngay cả cái đó của anh đây cũng phát triển cùng với cơ bắp, không biết liệu có thể vào trong được không… A!”

Anh ta còn chưa nói hết, Lãnh Hoài Cẩn đã ra tay trước, đấm vào mặt anh ta.

Hành động này của Lãnh Hoài Cẩn, ngay cả khi tình hình hoàn toàn mất kiểm soát, đối thủ cũng lập tức đánh trả trong cơn thịnh nộ.

Thẩm Vị Ương cũng không nói lời cảm ơn vô nghĩa với Lãnh Hoài Cẩn nữa, nắm chặt nắm đấm đi lên giúp anh.

Cô vốn là vợ của anh, bị người ta làm nhục, anh bèn lập tức đứng ra bảo vệ cô.

Đắc tội với người ta thì có làm sao! Cô và anh cùng nhau đắc tội.

Thế là hai bên cứ thế mà đánh nhau.

Sức Úc Uyển trói gà không chặt, nhanh chóng trở thành mục tiêu của những người này.

“Hiểu Vũ! Bảo vệ cô chủ Úc!”

Khi Lãnh Hoài Cẩn mất tập trung, muốn đi bảo vệ Úc Uyển, Thẩm Vị Ương lập tức dặn dò Hiểu Vũ đi bảo vệ cô ta.

Không chỉ vì cô không muốn nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ một người phụ nữ khác, mà còn vì trong tình huống như này, không thể lãng phí sức chiến đấu của Lãnh Hoài Cẩn chỉ để bảo vệ người yếu đuối như Úc Uyển.

Mục tiêu chính của bọn họ là gã nhiều tay chân giống như quái vật xúc tu kia, Lưu Hiểu Vũ phụ trách một gã đàn ông vai u bắp thịt của bọn chúng.

Những cái xúc tu kỳ quái này nhìn có vẻ là một cái tay rất dị dạng, ấy vậy mà cũng có thể dùng, hơn nữa còn rất mạnh.

“Xem thử cái tay ban đầu của anh ta!”

Hai người bất phân thắng bại với bọn chúng, thậm chí phương thức chiến đấu khi đã biến dạng của anh ta còn làm họ sắp rơi vào thế dưới.

Thẩm Vị Ương cắn răng, đứng dậy khỏi mặt đất, lau vết máu chảy ra từ khóe miệng, dự định xông lên thử xem sao.

Lãnh Hoài Cẩn hiểu ý, lập tức tấn công vào cánh tay thật của anh ta, khiến cho tất cả các “xúc tu” của anh ta đều tập hợp lại về hướng tấn công của anh. Thẩm Vị Ương

nhân cơ hội nắm chặt dao găm đâm vào khớp xương tay trái thật của anh ta.

Trong nháy mắt, xúc tu kỳ lạ đã rớt xuống đất, lăn một vòng trên mặt đất đau đớn.

Anh ta đau đớn nên ném Thẩm Vị Ương ra xa, may mà Lãnh Hoài Cẩn kịp thời giữ chặt eo cô, giúp cô đứng vững cơ thể.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh, sắc mặt hơi trắng méc: “Có thể em đã biết anh ta là ai rồi!”

Vừa nãy, lúc dùng dao găm đối phó với anh ta, khoảng cách rất gần nên cô đã nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt ban đầu của anh ta.

Cùng một khuôn mặt lưỡi cày, cùng một chiếc mũi silicon sáng bóng.

Cho dù mặt đã tổn thương, biến thành quái vật, nhưng đường nét khuôn mặt cơ bản thì sẽ không thay đổi.

“Là ai?”

Lãnh Hoài Cẩn hỏi.

Thẩm Vị Ương: “Tây Môn Ngô Ba! Trước đây cũng coi như một ngôi sao nổi tiếng!”

Bây giờ nhận ra người này là anh ta, cô sực tỉnh nhớ tới một chuyện mà trước đây cô không để ý.

Đó chính là chuyện Thời Ngạn bị Tô Ngự đưa đến Cực Lạc Yến, vậy tại sao sau khi đồng bọn Ngô Ba đến đây thì cũng mai danh ẩn tích, anh ta đã đi đâu.

Bây giờ đáp án đã xuất hiện rồi.

Thấy Thẩm Vị Ương nhận ra mình, Ngô Ba đã ngã xuống đất giống như phát điên, ngay lập tức đứng dậy xông về phía cô.

Một tay Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy cái eo thon nhỏ của Thẩm Vị Ương, xoay một vòng, bảo vệ cô ở phía sau mình, sau đó lập tức đón lấy nắm đấm của Ngô Ba.

Cánh tay khác của Ngô Ba nhanh chóng tấn công về phía anh, ánh mắt Thẩm Vị Ương lẫm liệt, lập tức đi đến đạp một phát khiến anh ta bay ra ngoài.

“Anh đi giúp anh Lưu đi! Ngô Ba giao cho em, em có thù với anh ta!”

Hôm nay cô chắc chắn phải hành hạ gã khốn này tới chết.

Trước đây, nếu không phải do anh ta châm dầu vào lửa, Thời Ngạn chưa chắc sẽ thảm như vậy.

Những kẻ đồng lõa đằng sau hậu trường cũng khiến người ta gớm ghiếc.

Vốn dĩ Lãnh Hoài Cẩn có hơi do dự, lo lắng một mình cô thì không thể đối phó nổi tên quái vật xúc tu.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, Thẩm Vị Ương đã dùng hành động chứng minh cái gì gọi là trêu ai thì trêu chứ đừng trêu phụ nữ.

Nhìn quái vật xúc tu Ngô Ba lúc mới ra trận cũng oai phong lẫm liệt, bây giờ lại bị Thẩm Vị Ương điên cuồng đánh đập giống như chó rớt xuống nước, tất cả mọi người

đều bị dọa đến trợn mắt há mồm.

Chị đại Thẩm của tôi thật là xinh đẹp bá đạo!

Sau này trêu ai thì trêu chứ đừng trêu phụ nữ!

“Ngô Ba! Anh đã biết sai chưa?”

ai?”

Sau khi ấn cổ anh ta, dứt khoát đập đầu anh ta xuống đất, cô lại hung hăng xách cổ anh ta lên, lạnh lùng chất vấn.

Ngô Ba bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc vốn đã không quá linh hoạt, giờ càng trở nên hồ đồ, cuối cùng chỉ phát ra vài tiếng ú ở trong cổ họng: “Cô… Cô là

Giọng nói võ giọng nghe vô cùng khàn khàn, khó nghe.

Trong mắt Thẩm Vị Ương là sự chán ghét không thể che giấu: “Anh tự mình suy nghĩ kỹ càng đi, ai là người mà đời này anh có lỗi nhất!”

Dứt lời, cô lại tàn nhẫn ấn đầu anh ta xuống đất.

Úc Uyển cảm thấy cái mũi silicon của Ngô Ba có lẽ sắp bị ép gãy rồi, lỗ mũi của bản thân cũng bắt đầu bất giác đau đớn.

Cô ta đột nhiên cảm thấy Thẩm Vị Ương cũng xem là một người rất có phong độ.

Nếu thật sự làm cho cô tức giận, liệu cô có đối xử với cô ta giống như đối xử với Ngô Ba không?

Úc Uyển ngẫm lại liền cảm thấy tê tái da đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK