Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại, tại sao?”

Cô gái bàng hoàng nhìn gương mặt chim sa cá lặn nhưng cũng ác độc vô cùng của Thẩm Vị Ương, giọng run rẩy từ lúc nào không hay.

Thẩm Vị Ương hơi nhếch mép: “Để tiện gọi xe cứu thương lúc có ai đó chết ấy mà, tôi làm gì cũng thích để lại đường lui cả.”

“Dù cho tôi đã đập nát cái điện thoại của kẻ đó.”

Tiếng cười khẽ khàng của cô vang lên giữa hành lang u tối đầy rùng rợn, khiến cho người ta nghe mà rợn người, lạnh cả sống lưng.

“Tôi không sợ ma, thế nên cho dù anh ta có bị buộc trên cửa, biến thành xác sống thì tôi vẫn có thể nghiên cứu hiện tượng thối rữa của cơ thể con người như thường

thôi.”

Ngón tay cô nắm lấy cằm cô gái lạnh lẽo tựa rắn độc làm cho cô ta run như cầy sấy, hoảng sợ đến mức sởn cả gai ốc.

Dù vậy nhưng cô vẫn không dừng lại.

Thẩm Vị Ương nhìn cô gái đang kinh hoàng run rẩy trong tay mình, tiếp tục nói.

“Tôi thấy tư thế bị treo ngược của anh ta đẹp lắm ấy chứ, tôi định chờ phơi thi thể anh ta xong sẽ mua một ít xi măng và đất sét, đúc anh ta thành mô hình để chiêm ngưỡng, em gái thấy sao nào? Cô đã bao giờ nghe về người lợn chưa? Với tôi, nhìn người ta từ từ tắt thở trong tay mình là một chuyện cực kỳ hạnh phúc đấy.”

Dứt lời, cô từ từ siết chặt những ngón tay dài và nhọn hoắc lại, hai má cô gái đỏ gay, thở hổn hển, không thể thốt nổi một câu nào.

Trên hành lang tối đen như mực, con gà đang nằm thoi thóp trong cái bao nilon bị quăng ra hấp hối giãy giụa, bôi trét máu trên người ra khắp nơi, cuối cùng ngã phịch

lên người đàn ông đang bị treo kia.

Người đàn ông nọ choàng tỉnh khỏi cơn mê man. Khi nhìn thấy một con gà ngắc ngoải hơi tàn lao về phía mình, anh ta sợ tới mức la lên thất thanh. Bởi vì anh ta quá sợ

hãi nên giãy giụa một cách dữ dội, dây thừng cũng cứ thế mà đứt phăng. Tên đàn ông ngã nhào lên con gà, đè chết nó, máu của nó bắn tung tóe lên người anh ta trông vừa buồn nôn vừa khủng khiếp.

“Là Lưu Nghiên, do Lưu Nghiên hết, chúng tôi là fan hâm mộ của Lưu Nghiên!”

Cô gái đang bị Thẩm Vị Ương bóp cằm sợ tới mức ấp a ấp úng, cuối cùng cô gái đang cẩn thận nắm tay vịn cầu thang, đứng ở đó trong nơm nớp lo sợ cũng không chịu

đựng nổi nữa, quỳ phịch xuống xin Thẩm Vị Ương tha thứ cho mình.

“Chị ơi, bọn em biết lỗi rồi, bọn em biết lỗi thật rồi. Bọn em chỉ là fan hâm mộ của Lưu Nghiên thôi, do thấy ảnh chị úp đĩa thức ăn lên đầu cô ấy, bắt nạt cô ấy trên mạng

nên bọn em mới không thể đứng nhìn được nữa, muốn dạy dỗ chị để trút giận cho Lưu Nghiên.”

Cô gái vừa khóc lóc kể lể vừa lết lại gần chân Thẩm Vị Ương, níu quần cô xin tha thứ một cách tội nghiệp.

“Chị ơi, chị ơi, bọn em còn trẻ người non dại, chẳng biết gì cả, lần này bọn em chỉ suy nghĩ lệch lạc nên lõ phạm sai lầm thôi. Cầu xin chị, cầu xin chị hãy tha cho bọn em! Bọn em biết lỗi rồi, từ nay về sau bọn em không dám đến quấy rầy chị nữa đâu.”

tình.

Người xưa có câu không đụng tường nam không biết quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ quả không sai chút nào.

“Đừng chạm vào tôi.”

Thẩm Vị Ương nhíu mày nhìn bàn tay đang níu quần mình của cô ta một cách chán ghét, sau đó hất cô gái mà mình đang bóp cằm xuống đất mà không chút nương

“Lần này tạm thời bỏ qua cho các cô, cút đi!”

Cô nói câu ấy rồi đá đứa con gái đang níu quần mình ra, đá cửa vào nhà.

“Hu hu hu Ni Ni, Ni Ni ơi, em không sao chứ, Ni Ni!”

Cô gái bị đá lồm cồm bò dậy, ngay lập tức chạy sang hỏi han đứa con gái vừa suýt bị Thẩm Vị Ương bóp cổ chết.

Tăng Ni Ni giận dữ đẩy cô ta ra: “Hồi nãy không chịu giúp tôi, giờ còn giả vờ chị em thắm thiết gì nữa hả? Cút đi, đừng chạm vào tôi!”

Cô gái bị đẩy ấm ức giải thích: “Không phải chị không muốn giúp em đâu, do chị thấy người phụ nữ kia khủng khiếp quá nên muốn để lại đường lui thôi. Nếu lúc này cả hai chúng ta đều đắc tội cô ta thì ai mà cầu xin cô ta được chứ, rồi có khi tối nay chúng ta sẽ bỏ mạng tại đây như tên đàn ông đó cũng nên.”

Tăng Ni Ni cười khẩy, nhìn cô ta bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

“Sao đây, giờ chị muốn kể công đấy à? Ý chị muốn nói là nếu hồi nãy không nhờ chị quỳ xuống van nài cô ta như một con chó ngoe nguẩy đuôi thì cô ta sẽ bóp cổ tôi đến chết thật chắc?”

Cô gái kia bị những lời đay nghiến của cô ta chặn họng, không thể thốt nên lời.

Tăng Ni Ni nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín bằng ánh mắt độc địa, cười khẩy: “Xã hội hiện nay là xã hội pháp quyền, tôi chỉ sợ tối nay cô ta chẳng làm gì chúng ta

thôi.”

*Cảnh sát Liễu?”

Hôm sau thức dậy, Thẩm Vị Ương đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị đến đoàn làm phim thì có người gõ cửa. Cô mở cửa ra, không ngờ vị khách đó lại là Liễu Hoài Xuyên,

cô hơi sửng sốt.

Liễu Hoài Xuyên đứng ở ngoài thì lặng lẽ nhìn cô, cất lời: “Lại gặp nhau rồi, cô Diệp.”

Người đứng sau anh ấy là cô gái hôm qua suýt bị cô bóp cổ tắt thở. Có cả một cô gái với ngoại hình thanh tú, ngũ quan có nét na ná cô gái nọ đằng sau, chỉ khác một

chỗ nom nhã nhặn và kiệm lời hơn.

“Báo cảnh sát cơ à?”

Thẩm Vị Ương cười khẩy, hơi nhướng mày với Tăng Ni Ni.

Tăng Ni Ni sợ tới mức ôm chầm lấy cánh tay của Liễu Hoài Xuyên, căng thẳng nói: “Anh rể, là cô ta đó, hôm qua cô ta suýt chút nữa đã bóp cổ em tắt thở, còn treo ngược người đàn ông đó lên làm anh ta suýt thì bị treo cổ nữa chứ.”

Anh rể?

Thẩm Vị Ương nhìn về phía cô gái còn lại, trong lòng hơi cảm thán.

Chuyện lạ có thật, cuối cùng anh chàng thẳng hơn ruột ngựa già khú để này này cũng biết yêu rồi.

Cơ mà có phải trước đây cô từng gặp cô gái này không nhỉ?

Liễu Hoài Xuyên thì kéo tay của Tăng Ni Ni ra khỏi cánh tay của mình một cách lúng túng, nhìn cô gái có vẻ là bạn gái của mình mà nói: “Tiểu Kha, em dẫn bé Tăng lên xe trước đi, anh cần hỏi cô Diệp vài câu.”

Tăng Tiểu Kha gật đầu, hơi rụt rè nói với Tăng Ni Ni: “Ni Ni, chúng ta đi chỗ khác đã, đừng quấy rầy cảnh sát Liễu phá án.”

Tăng Ni Ni không thèm nhìn cô ta lấy một lần nào mà ngoảnh mặt bỏ đi ngay.

Còn Tăng Tiểu Kha thì rụt rè đi theo, không dám kêu ca gì trước mặt em gái của mình.

Chắc đây không phải chị em ruột thịt rồi nhỉ?

Thẩm Vị Ương thầm nghĩ.

“Cô Diệp, sáng nay Tăng Ni Ni báo án với tôi, nói tối hôm qua cô suýt chút nữa đã bóp cổ con bé đến chết, đã vậy còn có một người đàn ông bị treo trên cửa nhà của cô, nhìn cực kỳ đáng sợ. Con bé nghi ngờ cô hít ma túy nên bây giờ tôi tới đây để kiểm tra.”

Hít ma túy ư?

Thẩm Vị Ương nghe mà phá lên cười: “Cảnh sát Liễu, cô ta chỉ nói với anh những chuyện này thôi ư?”

Cô đẩy anh ấy lùi lại một bước rồi bảo anh ấy nhìn vết máu trên cánh cửa.

Lúc này nó vẫn chưa khô hẳn, vẫn còn tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

“Cô ta không nói cho anh biết rằng ai là thủ phạm của việc này, ai là kẻ gây chuyện trước à?”

Liễu Hoài Xuyên vừa đến đã nhìn thấy tình huống tại cửa, anh ta không thể đặt vụ án này vào trường hợp như vụ án dân sự thông thường được.

Hễ vụ án nào bị tình nghi có dính líu đến ma túy là anh ta đều phải đến tận nơi để điều tra.

“Cô Diệp, nếu được thì cô có thể cho tôi vào điều tra một lúc được không? Vụ án này không thể coi thường được. Căn cứ theo lời kể của Tăng Ni Ni, tình huống lúc đó của cô y hệt hít ma túy.”

Thẩm Vị Ương: “Ồ, vậy cô ta nói sao, tình huống của tôi lúc đó như nào?”

Mặc dù bề ngoài cô hỏi một cách thờ ơ nhưng thực chất cô đã lờ mờ đoán được.

Chỉ có thứ đó mới khiến một người cực kỳ lý trí và bình tĩnh như Liễu Hoài Xuyên phải cất công tới một chuyển, thà giết lầm còn hơn bỏ sót như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK