Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt xem thưởng kia của Lãnh Hoài Cẩn khiến trong lòng Thẩm Vị Ương đau đớn.

Lúc nhìn nhau không nói, bầu không khí càng lạnh lẽo đáng sợ, Thẩm Vị Ương kiên trì lặp lại lần nữa: “Dù sao em cũng đã đến rồi, em sẽ không rời khỏi đây.”

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn âm u, trông có vẻ đang tức giận: “Em cảm thấy em kiên trì như vậy, tôi sẽ coi trọng em sao?”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương sáng rực nhìn vào ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng của anh, bướng bỉnh nói: “Vậy tại sao anh tới sinh nhật của em? Tại sao phải làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm kia?”

Cô kiên trì như bây giờ, đều là vì hành vi hồi đó của anh.

Vốn dĩ cô cũng muốn buông tha anh, nhưng vào thời điểm hoàn cảnh khó khăn như vậy, anh lại trở về, bù đắp sinh nhật cho cô, cùng cô lắng nghe sóng biển, ăn bánh

kem, còn biểu diễn tiết mục cho cô xem.

CÔ.

Cái bật lửa ở đầu ngón tay anh, ngọn lửa nhỏ nhoi nhưng mà có ý nghĩa hơn cả pháo hoa long trọng.

Khi đó chỉ có hai người họ, cô cũng thật sự tin tưởng sau khi thức dậy anh vẫn còn, sau này họ có thể luôn ở bên nhau.

Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả sau khi thức dậy lại giống như đang nằm mơ, cô trở về nhà họ Lâm, giống như thể con người Lãnh Hoài Cẩn này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của

Cô ấm ức nhìn anh với những giọt nước mắt buồn bã và chất vấn anh: “Anh nói với em anh sẽ luôn ở bên em, lúc đó điều ước em đã ước trong sinh nhật chính là mong

hôm sau anh đừng quỵt nợ.”

“Lúc đó anh nói lãng phí, có phải cảm thấy em rất buồn cười không? Rõ ràng anh đã sớm lên kế hoạch rồi, trời vừa sáng anh sẽ đưa em về.”

Cô kéo vòng cổ từ trên cổ mình xuống vứt lên người anh, đây là quà sinh nhật lúc đó anh tặng cho cô.

“Nếu đã như vậy, tại sao phải chơi đùa với em? Tại sao vừa cho hy vọng vừa tàn nhẫn vứt bỏ em? Lãnh Hoài Cẩn, anh không thể quá đáng như vậy!”

Đá quý trên vòng cổ là nước mắt người cá rất hiếm, cũng rất nặng, lúc không cẩn thận xẹt qua cổ Lãnh Hoài Cẩn, trực tiếp vạch ra một vệt máu.

Vết thương nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không khiến anh cảm thấy gì, nhưng những giọt nước mắt tức giận và bất bình của cô lúc này giống như một nhũ băng, trực tiếp khoét một lỗ trong lòng anh.

Anh dừng bước chân đang định tiến lên lại, nắm chặt hai tay nhìn cô: “Em vốn không biết em muốn ở lại thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì, Thẩm Vị Ương, em biết Ám Dạ là gì không?”

Thẩm Vị Ương cảm thấy hình như anh có hơi dao động, lập tức nói ra suy nghĩ: “Đương nhiên là em biết, nhưng chỉ cần ở cùng anh, cái gì em cũng..”

“Tôi sẽ không ở bên em.”

Anh lạnh lùng vô tình ngắt lời cô, ngay cả chút ảo tưởng nhỏ nhoi cũng không để lại cho cô.

“Nếu em ở lại chỉ để nói chuyện yêu đương với tôi, như vậy bây giờ em trở về đi, tôi hứa với em hai năm sau trở về tìm em.”

Anh cũng không biết hai năm sau mình có thể trở về không.

Nhưng mà bây giờ nói như vậy với cô là đã nhượng bộ rồi.

Ít nhất có một lời hứa nghiêm chỉnh, anh có thể dốc hết sức trở về bên cạnh cô.

Nhưng mà hai lần trước đã khiến Thẩm Vị Ương không thể tin tưởng Lãnh Hoài Cẩn nữa.

“Hai năm, có phải anh cảm thấy thời gian này rất ngắn không?”

Cô nắm chặt nắm đấm chất vất anh.

“Đến lúc đó nếu anh không đi tìm em, em nên đi đâu tìm anh? Lục Hoài Cẩn, anh cho rằng em vẫn sẽ tin tưởng anh sao?” Lục Hoài Cẩn há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ này của Thẩm Vị Ương, anh biết mình nói gì cũng phí công.

Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo: “Em muốn ở lại Ám Dạ thật ư?”

anh.”

Thẩm Vị Ương cảm thấy có thể nên lập tức nói: “Đúng, em muốn ở lại, em tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho anh, em còn muốn trở thành cộng sự đắc lực nhất của

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn phức tạp nhìn cô: “Ám Dạ có tiêu chuẩn sát hạch của mình, nếu không phù hợp, tôi mong tự em rời khỏi, đừng làm khó tôi bảo tôi mở cửa sau cho em, Ám Dạ không có tiền lệ này.”

Thẩm Vị Ương còn tưởng anh lại muốn bảo cô cút đi, sau khi nghe anh nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải cuộc thi sao? Từ nhỏ đến lớn em giỏi nhất chính là thi đấu, ngay cả khi thi đột xuất em cũng có thể giành được giấy chứng nhận.”

Cô có chút kiêu ngạo muốn chứng minh năng lực của mình ở trước mặt anh.

Nhưng mà giấy chứng nhận khoa nhi tầm thường của cô sao có thể lọt vào mắt xanh của Lãnh Hoài Cẩn?

“Sát hạch Ám Dạ và cuộc thi học sinh không giống nhau, nếu như em không thể thông qua sát hạch thì tự trở về đi, nếu đến lúc đó em còn dây dưa thì sẽ rất mất mặt.”

Anh lạnh mặt nói.

Thẩm Vị Ương thấy có hy vọng ở lại, cũng sẽ không so đo vấn đề thái độ với anh lúc này.

Ánh mắt cô kiên định nhìn anh: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không ngáng chân em, đối đãi với em giống những học viên khác, em cũng không chơi xấu với anh.”

“Vậy tôi sẽ chống mắt lên mong chờ.”

Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng mà khoảnh khắc anh xoay người, Thẩm Vị Ương đã giữ chặt tay anh, lúc anh không kịp đề phòng thì cô đã nhón chân hôn lên môi anh một cái.

Sau khi hôn xong cô còn nháy mắt tươi cười hớn hở trước ánh mắt tức giận và kinh ngạc của anh: “Em biết huấn luyện Ám Dạ chắc chắn sẽ rất khổ, anh cho em chút

ngọt ngào trước, em cũng dễ có động lực hơn.”

Lãnh Hoài Cẩn thật không ngờ cô bé ngốc nghếch này lại có một mặt lưu manh như vậy.

Nhưng mà không thể phủ nhận, đôi môi cô mềm mại giống như cánh hoa hồng, khiến anh nhớ đến đêm sinh nhật của cô trên ca–nô hôm đó.

Nhưng cũng chỉ nhớ đến mà thôi.

Bị cô chọc ghẹo như vậy, anh vẫn giữ gương mặt lạnh như quan tài không chút dao động.

“Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể hối lộ tôi.”

Nói xong, anh bước nhanh đi ra ngoài cửa.

Nhìn vành tai anh đỏ lên, Thẩm Vị Ương vui vẻ cười.

Nữ theo đuổi nam quả nhiên dễ dàng.

Lãnh Hoài Cẩn, anh chờ làm bạn trai em đi.

Nhưng mà rất nhanh cô lập tức không cười nổi nữa.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được tính chất của Ám Dạ, học viên sẽ được huấn luyện quân sự hóa, bất cứ quyền tự do riêng tư gì đều vô nghĩa.

Nhưng mà lúc vào ở chung giường lớn mười mấy người, cô vẫn cảm thấy áp lực.

Trước kia cô chưa từng ở trường, bởi vì đắm chìm trong việc học các kỹ năng thú vị khác nhau, chưa từng qua lại nhiều với các bạn học cùng lớp, học sinh nữ trừ Mộ

Thanh Hoan ra thì cô không quen ai khác.

Bây giờ bảo cô sau này cùng ăn cùng ở với mấy chục học viên nữ khác, cô không biết ở chung với bạn cùng phòng thế nào.

Hơn nữa Tùy Tố lại ngủ trên giường của cô.

Chết người mất

Tình địch cách gần như vậy, lõ như đánh nhau thì tính sao?

Cô thì không trêu chọc Tùy Tố. Nhưng sáng ngày hôm nay Tùy Tổ đã tìm cô làm phiền, khiến cô cảm thấy rất không tiện ở chung.

Vừa ở giường trên vừa là tình dịch, trực giác nói cho cô giữa hai người họ ắt sẽ có một người thê thảm.

Cô cũng không phải sợ cô ta, nhưng hình như anh trai cô ta rất thân quen với Lãnh Hoài Cẩn, nếu cô ta tới chỗ Lãnh Hoài Cẩn cáo trạng, Lãnh Hoài Cẩn có thể nhân cơ

hội đó bảo cô cút đi không?

Vì ở chung với tình địch không dễ chịu, khiến Thẩm Vị Ương ngẩn người đờ đẫn ở đó một lúc lâu, dẫn đến lúc Tùy Tố gọi cô cũng không nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK