Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn luôn đối xử rất tốt với anh!”

Ở trên máy bay, Tô Ngự và Thời Ngạn đều nhớ lại hình ảnh Thẩm Vị Ương hành hung Ngô Ba khi nãy.

Sắc mặt Thời Ngạn tỉnh bơ: “Vì sao Ngô Ba lại biến thành như bây giờ?”

Người không ra người, ma không ra ma, giống như quái vật.

Người đã từng quen thành ra như vậy, Thời Ngạn hơi bàng hoàng.

Tô Ngự thản nhiên nói: “Đương nhiên là vì năm đó anh ta đã làm hại anh. Anh cảm thấy em sẽ để người làm hại anh sống tốt sao?”

Năm đó nếu như không phải Ngô Ba và Uông Hoa tự cho mình thông minh, có lẽ anh ta và Thời Ngạn cũng không đi tới bước không thể cứu vãn như bây giờ.

Hai người ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh ta và Thời Ngạn, sao anh ta có thể bỏ qua cho bọn họ.

Vừa hay Vô Nhân Cảnh thiếu vật thí nghiệm nên năm đó sau khi đưa Thời Ngạn đến Cực Lạc Yến, anh ta đã đưa Ngô Ba và Uông Hoa tới đây.

Uông Hoa tuổi đã lớn, chưa tới mấy năm thì đã chết.

Ngược lại, gã Ngô Ba kia, năm đó trông rất mong manh yếu đuối, không ngờ vậy mà lại thích ứng với hoạt tính của thuốc, sống đến bây giờ.

Thời Ngạn nghe Tô Ngự nói, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười: “Tô Ngự! Nếu như cậu thật sự muốn báo thù cho tôi, người cậu nên trừng trị nhất là bản thân cậu!”

Nếu không phải chỉ thị của anh ta, Uông Hoa vốn không có quyền hạn lớn như vậy để ra tay với nhà họ Thời.

Nói thẳng ra, tất cả khổ cực trong đời này của anh ta đều đến từ người đàn ông này.

Nhưng Tô Ngự lại không hề có ý thức nhận sai, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve một bên mặt của anh ấy, cười nói: “Anh Ngạn! Em không sợ chết, thế nhưng em không nổ bỏ

anh, vì vậy em đã ngoi lên từ địa ngục để tìm anh, kiếp này anh đừng hòng thoát khỏi em!”

“Cùng đi xuống dưới gặp bạn cũ của anh nhé!”

Trực thăng chậm rãi đáp xuống, nhìn bóng người càng ngày càng gần, cơ thể Thời Ngạn khẽ run.

Anh ấy không biết phải đối mặt với Thẩm Vị Ương như thế nào!

Bản thân anh ấy rất ghét chính mình.

Vì tránh né sự dằn vặt giày vò của Tô Ngự, giả dạng thành con gái nhiều năm như vậy.

Lần này bị Tô Ngự gây khó dễ, còn liên lụy đến con gái cô, liên lụy Y Y và cô cùng bị bắt tới đây.

Cho dù là Thời Ngạn hay là Doãn Thiên Mộc, Thẩm Vị Ương đều đối xử với anh ấy hết lòng hết dạ.

Thế nhưng anh ấy lại…

Anh ấy không xứng.

Anh ấy như này nên chết và thối rữa một mình trong đầm lầy, không nên có bất cứ bạn bè nào.

“Thời… Thời Ngạn?”

Đến lúc nhìn thấy Thời Ngạn và Tô Ngự từ trên máy bay trực thăng sóng vai bước xuống, con người Thẩm Vị Ương co rụt, sợ hãi lùi về sau vài bước.

Sao có thể? Thời Ngạn sao có thể rơi vào trong tay của Tô Ngự chứ!

Trong ký ức mà cô nhớ lại, sau khi con tàu mà Tô Ngự đang ở phát nổ, việc của Cực Lạc Yến đã hoàn toàn kết thúc. Sau khi Thời Ngạn đã làm chứng cho Lãnh Hoài Cẩn

tại tòa án quốc tế, đợi đến lúc tất cả sóng gió đều lắng xuống, anh ấy đã rời khỏi nước A.

Tô Ngự không chết đã đủ khiến cô khiếp sợ rồi.

Bây giờ Thời Ngạn ấy vậy mà lại một lần nữa rơi vào tay Tô Ngự, điều này làm cô rất lo lắng. “Vị Ương! Vẫn khỏe chứ?”

Thời Ngạn đi tới trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.

Mặc dù anh ấy đang cười nhưng không thể giấu được nỗi buồn giữa hai hàng lông mày.

Thẩm Vị Ương nhìn vô cùng khó chịu.

“Vẫn khỏe chứ nhỉ?”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, đáy lòng lại vô cùng thê lương.

Lẽ nào cả đời này Thời Ngạn đều không có cách thoát khỏi Tô Ngự ư?

“Anh!”

Khi cô và Thời Ngạn đang nhìn nhau không nói gì, Úc Uyển kéo Lãnh Hoài Cẩn đang bất ngờ đến trước mặt Tô Ngự.

Thế nhưng vừa muốn mở miệng đã bị một ánh mắt rất không hiền lành của Tô Ngự ngăn lại.

Nhưng mà, đã quá muộn, lúc Úc Uyển đi về phía Tô Ngự với vẻ hơi đắc ý, Thẩm Vị Ương cũng đã chắc chắn với suy đoán trước đó của bản thân.

Tô Ngự chính là Úc Nam Đình!

Người thừa kế kia của nhà họ Úc, một trong mười dòng họ lớn, hiếm khi xuất hiện trước công chúng lại từng là chủ nhân của Cực Lạc Yến!

Đối diện với ánh mắt rắn rỏi kiến định của Thẩm Vị Ương, đôi môi bên ngoài chiếc mặt nạ của Tô Ngự nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Cô chủ Thẩm! Không phải cô muốn lo chuyện bao đồng đó chứ!”

Thẩm Vị Ương kéo Thời Ngạn đến phía sau mình bảo vệ, ngẩng đầu nhìn Tô Ngự. “Trước đây anh cũng chỉ là bại tướng dưới tay tôi, đừng quá đắc ý.”

Nhớ tới vụ tàu hàng phát nổ nhiều năm trước, ánh mắt Tô Ngự dần lạnh lùng, đảo mắt nhìn cô và Lãnh Hoài Cẩn, cười khẩy: “Không thể không nói, các người thật là xứng đôi! Đặc biệt là ở điểm thích lo chuyện không đâu, thích tự rước họa vào người!”

Thẩm Vị Ương liếc mắt nhìn nhau Lãnh Hoài Cẩn, sau đó nhìn anh ta, cười mỉa: “Về điểm thích lo chuyện không đâu thì tôi vẫn còn thua xa anh. Chỉ ít tôi sẽ không tẩy

não chồng của người khác, đổi trắng thay đen.”

Không biết Tô Ngự tốt với Úc Uyển đến đâu mà giúp Úc Uyển tẩy não Lãnh Hoài Cẩn, tám chín phần là muốn ghét bỏ cô.

Mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng mà chuyện năm đó cô và Lãnh Hoài Cẩn cùng tiêu diệt Cực Lạc Yến, cứu thoát Thời Ngạn, trong mắt anh ta, chắc chắn là cô và Lãnh Hoài Cẩn đã ngăn cách uyên ương, chia rẽ anh ta và Thời Ngạn.

Chỉ là những điều này đối với Tô Ngự mà nói cũng coi như chuyện thâm thù đại hận rồi. Vì sao nhiều năm như vậy, anh ta phải chờ tới bây giờ mới bắt đầu báo thù? Anh

ta không động được Lãnh Hoài Cẩn, thế nhưng muốn tìm cô báo thù thì rất dễ dàng mà, cũng có rất nhiều cơ hội.

Giống như năm sáu năm trước, khoảng thời gian mà cô và Lãnh Hoài Cẩn vì hiểu lầm mà ly hôn, mang thai sau khi rơi xuống biển.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mà cô yếu đuối nhất.

Bất cứ lúc nào Tô Ngự đều có thể động tay với cô.

Thế nhưng vì sao lại không ra tay vào lúc đó.

Thẩm Vị Ương không cảm thấy đó là bởi vì Tô Ngự rộng lượng.

Ở trong lòng tên biến thái này, trên thế giới này đại khái chỉ có hai loại người, Thời Ngạn và người muốn phá hoại tình cảm của anh ta với Thời Ngạn.

Cô cảm thấy như thể chính mình đã bỏ qua những chi tiết rất quan trọng nhưng không đáng để vào mắt.

Sẽ là cái gì?

Thứ mà cô không để ý rốt cuộc là cái gì?

Trong mớ hỗn độn, cô càng nghĩ càng rối ren.

“Úc Uyển! Còn không mau đưa chồng em lên máy bay.”

Sau một hồi đôi co với Thẩm Vị Ương, Tô Ngự nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn Úc Uyển nói.

Úc Uyển hiểu ý, lập tức kéo Lãnh Hoài Cẩn nói: “Tri Phản! Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi!”

Không biết trong lòng Lãnh Hoài Cẩn đang suy nghĩ gì, không thèm nhìn Thẩm Vị Ương lấy một cái, theo sau Úc Uyển đi lên máy bay trực thăng.

Chắc chắn trong lòng Thẩm Vị Ương có hơi không thoải mái.

Tối hôm qua, cô nói với anh nhiều như vậy chẳng lẽ đều vô ích hay sao?

“Cô Thẩm! Nhìn chồng mình xem người phụ nữ khác như vợ mình, trong lòng cô nghĩ thế nào?”

Tô Ngự cười trên nỗi đau của người khác, nhìn cô hỏi.

Thẩm Vị Ương nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở nụ cười bất khả chiến bại: “Là thật thì không thể giả được!”

“Là giả thì không thể thật được!”

Lúc đi ngang Tô Ngự, cô tiến bước lại, ghé vào tai anh ta cười khẩy: “Úc Nam Đình! Có vài thứ tình cảm chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, anh đáng thương hơn tôi nhiều!”

Nghe cô nói ra tên thật của mình, khóe mắt Tô Ngự lóe lên một chút hứng thú ý, cười: “Không tồi! Cô Thẩm thật không hổ là nữ trung hào kiệt. Cô là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi cảm thấy thú vị!”

Dáng vẻ sắc bén của cô bây giờ thú vị hơn nhiều so với dáng vẻ vâng lời anh ta khi ở Cực Lạc Yến.

“Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Pavilion lại thích cô nhiều năm như vậy. Nếu như tôi không phải là gay, có thể tôi cũng sẽ thích người phụ nữ giống như cô!”

Pavilion!

Đình… Cố Trường Đình!

Thẩm Vị Ương dừng bước chân, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.

Lại là anh ta

Bây giờ cô đã biết thứ mà cô vẫn luôn bỏ lõ là gì rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK