Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Chắc chắn người đàn ông kia không phải là anh, mà chỉ giống sườn mặt thôi.”

Thẩm Vị Ương khẽ cười với anh sau khi buông anh ra. Cảm xúc của cô có vẻ ổn định, không hề suy sụp như dự đoán.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô một cách kinh ngạc: “Vị Ương, em, em biết người đàn ông kia không phải là anh à?”

Thẩm Vị Ương vươn tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch của anh, nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Thật ra cũng có hơi khó chấp nhận và tức giận lúc mới trông thấy. Nhưng hình

như cả đám bọn Chris đều không nhận ra người đàn ông kia là anh nên em nghĩ chắc là do em quá nhạy cảm.”

Ánh mắt ranh mãnh của cô dừng trên người anh với vẻ chọc ghẹo: “Nhưng sao anh lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ người đàn ông kia là anh thật à?”

“Đương nhiên không phải anh rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn phủ nhận ngay lập tức.

“Vị Ương, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.”

Thẩm Vị Ương nắm bàn tay to của anh, trong đôi mắt trong veo chỉ phản chiếu mỗi khuôn mặt của anh: “Em tin anh, anh sẽ không làm em phải buồn.” “Được, chúng mình về nhà đi. Em muốn về nhà, đêm nay có nhiều chuyện làm em không vui lắm.”

Cô lắc tay anh một cách nhõng nhẽo như một cô gái nhỏ.

Tuy Lãnh Hoài Cẩn có nghi ngờ trong lòng nhưng anh cũng không đành lòng phá hủy cảnh hạnh phúc và yên bình trước mặt mình.

“Ừm, chúng mình về nhà.”

Anh nói rồi cúi người và ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Thẩm Vị Ương chớp mắt với vẻ khó hiểu: “Anh làm vậy là có ý gì?”

Lãnh Hoài Cẩn xoay người và sờ tóc cô với vẻ cưng chiều: “Anh muốn ở bên mình em nhiều hơn nên định công em về.”

Nói xong, anh lại ngồi xổm xuống trước mặt cô lần nữa.

Sinh nhiều con quá sớm cũng không tốt, bọn họ không có cơ hội ở bên nhau và yêu đương cho thật tốt. Đây là anh nợ cô.

Suốt một năm xa cách, anh luôn nhớ tới câu hỏi của cô trước khi cô mất trí nhớ.

Vì sao cô luôn là người chịu nhiều oan ức như vậy.

Đúng vậy, vì sao anh lại để cho người phụ nữ mà anh yêu nhất phải gánh chịu mọi oan ức do anh mang đến.

Nếu anh không thể che chở cô cho tốt thì nên để cô đi trước khi quá muộn.

Nếu anh không nó để cô đi thì phải che chở cô cho tốt.

Nhìn tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của người đàn ông đằng trước, ánh mắt của Thẩm Vị Ương phức tạp. Cô hơi do dự, sau đó vươn bàn tay như ngó sen ôm cổ anh, cẩn thận nằm trên lưng anh.

Lúc anh đứng dậy, do sợ hãi theo bản năng nên hai tay ôm cổ anh của cô hơi bám chặt lại. Nhưng rất nhanh cô lại phát hiện anh đó mình rất vững nên sẽ không bao

giờ bị ngã.

Trong lòng cô yên ổn hơn rất nhiều, có một cảm giác yên tĩnh kỳ lạ chảy xuôi dưới đáy lòng.

Hai người không nói chuyện trên đường đi, về đến nhà cô đã ngủ say trên lưng anh rồi.

Tiểu Y Y mở cửa cười rất vui vẻ lúc thấy bố cõng mommy trở về. Cô bé lập tức chạy đến mở cửa phòng ngủ của mommy, còn chu đáo đắp chăn cho Thẩm Vị Ương sau khi Lãnh Hoài Cẩn đặt cô lên giường.

Lúc Thẩm Vị Ương mở mắt ra, cô thấy con gái đang cẩn thận đắp chăn cho cô, còn anh thì đi lấy chai tẩy trang và bông tẩy trang cho cô. “Anh nghe nói phụ nữ không nên để mặt vẫn còn trang điểm đi ngủ.”

Bị đôi mắt đen và sáng của cô nhìn chằm chằm, Lãnh Hoài Cẩn giải thích như một cậu học sinh mắc lỗi bị giáo viên bắt được vậy.

nữ.”

Thẩm Vị Ương không nhịn được cười: “Nhưng tốt nhất đàn ông không nên thấy dáng vẻ của phụ nữ sau khi tẩy trang, càng không nên tự mình tẩy trang cho phụ

Lãnh Hoài Cẩn để chai tẩy trang và bông tẩy trang ở đầu giường, vừa định nói thì bị cô ép hỏi.

“Không biết tổng giám đốc Lãnh nghe việc phụ nữ không để mặt vẫn còn trang điểm đi ngủ ở đâu?”

Cô nhìn và thẩm vấn anh với vẻ chọc ghẹo.

Lãnh Hoài Cẩn cười liếc mắt nhìn con gái bảo bối của họ, Tiểu Y Y cũng cười.

“Mommy ghen rồi, là Y Y nói nha. Y Y là nghe từ mommy đó, mommy nói Y Y biểu diễn xong phải tẩy trang và tháo trang sức rồi mới đi ngủ.”

Cô bé bắt đầu “chê cười” mommy của mình.

Vậy do con gái mình nói cho anh biết sao?

Mặt của Thẩm Vị Ương đỏ bừng vì khá xấu hổ.

“E hèm, em chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Cái này không phải ghen.”

Lãnh Hoài Cẩn chỉ cười nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, không nói gì.

Cô cảm thấy không còn mặt mũi dưới ánh mắt chọc ghẹo của người đàn ông nên lập tức nói sang chuyện khác: “E hèm, anh còn đứng đây làm gì? Mau đi nấu cơm cho em đi! Anh định để em chết đói à?”

Cô giả vờ làm ra vẻ người đàn bà đanh đá, mắng nhiếc người đàn ông với vẻ giận dữ.

Lãnh Hoài Cẩn lại tốt tính xoa đầu cô một cách cưng chiều và chuẩn bị ra ngoài nấu cơm cho cô: “Được được, giờ anh đi nấu cơm cho em và bọn nhỏ.”

Sao giờ tính tình của anh lại tốt đến vậy?

Không ngờ người đàn ông trông có vẻ lạnh nhạt và không thể với tới kia lại có ngày “sợ vợ“. Thẩm Vị Ương cảm thấy rất hiếm nên không khỏi nhìn chằm chằm một lúc

lâu vào cánh cửa mà anh rời đi.

Còn Tiểu Y Y lập tức nở nụ cười với vẻ “ngọt chết con rồi”: “Mommy không nó rời xa bố sao?”

Không nổ? Cô sẽ không nó rời xa Lãnh Hoài Cẩn?

Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng buồn cười khi nghe Tiểu Y Y nói vậy: “Y Y, con đang nói gì thế, mẹ sao có thể …”

“Y Y cảm thấy cực kỳ vui vẻ.”

Thẩm Vị Ương còn chưa nói xong, cô bé đã cười nói một câu bùi ngùi. Lúc này Thẩm Vị Ương mới sững người nhìn cô bé một cách kỳ lạ: “Y Y, con, vì sao con lại nói

vậy?”

Tiểu Y Y rúc vào bên cạnh Thẩm Vị Ương, với lấy hộp đựng bông tẩy trang của cô. Cô bé vừa giúp mommy mở ra vừa cười rất hạnh phúc: “Bởi vì dường như bố và mẹ sẽ

ở bên nhau mãi mãi.”

Mãi mãi ở bên nhau sao?

Nụ cười trên mặt con gái rất hạnh phúc, cô bé thật sự hy vọng cô và Lãnh Hoài Cẩn sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng mà, sao có thể …

Trái tim của Thẩm Vị Ương khẽ run lên.

“Y Y, con thật sự muốn bố mẹ ở cùng nhau sao?”

Y Y vốn rất vui vẻ, nhưng lúc bị Thẩm Vị Ương hỏi thế thì cô bé mới ý thức được điều gì đó, nên bắt đầu do dự. “Con, con sẽ nghe lời mommy, Y Y và mommy ở cùng

nhau.”

Quả nhiên, đứa trẻ cảm giác được áp lực từ cô?

Thẩm Vị Ương nhìn con gái với vẻ tự trách và thương tiếc nhìn con gái, trong lòng chịu đựng đủ tra tấn nhưng ngoài mặt vẫn nhìn con gái một cách yêu thương: “Y Y,

con đừng quá quan tâm đến mommy. Hiện giờ mommy rất vui.”

Còn về Lãnh Hoài Cẩn, cô không nhắc tới một lời nào.

Có một số việc, trong lòng cô đã quyết tâm.

Nhất là đêm nay lại nhìn đến hình ảnh trên màn hình lớn như vậy lần nữa.

Cô không phải thánh nhân nên không thể tha thứ cho sự phản bội như vậy.

Lãnh Hoài Cẩn, anh cho rằng tôi thật sự đã quên đi chuyện quá khứ à? Anh cho rằng anh có thể thao túng tôi cả đời ư?

Thẩm Vị Ương siết chặt hai tay, trong đôi mắt của cô tràn ngập hận thù ở nơi Tiểu Y Y nhìn không thấy.

Có một số chuyện sắp đi đến kết thúc rồi.

Lãnh Hoài Cẩn, là anh nợ tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK