Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tối qua sau khi Úy Lan rời khỏi biệt thự của Trác Thính Phong ở vùng ngoại ô kia đã biến mất, tôi nghi ngờ cô ấy đã bị bắt trên con đường không có camera giám sát,

bởi vì xe của cô ấy đã bị vứt lại ở trong thôn cách con đường phía trước không xa.”

“Ý anh là cô ấy bị bắt cóc rồi ư?”

Thẩm Vị Ương đi qua đi lại ở trong văn phòng, cảm giác bất an tràn ngập trong tâm trí cô.

Là do Lãnh Hoài Cẩn làm ư? Chuyện điều trị đa nhân cách, Úy Lan mới là bác sĩ chính, chẳng lẽ Trác Thính Phong không làm được, cho nên Lãnh Hoài Cẩn đã tiếp tục bắt cóc Úy Lan?

Không, không thể như vậy, từ cuộc nói chuyện trong video giám sát ngày hôm đó, Trác Thính Phong đã sớm chuẩn bị việc giúp đỡ Lãnh Hoài Cẩn loại bỏ nhân cách

chính.

Dựa vào việc thuận theo nhân cách phụ mà bọn họ đã nói trước đó, lẽ ra Trác Thính Phong đang ổn định cảm xúc của anh, không kéo Úy Lan vào cuộc mới đúng.

Nếu Lãnh Hoài Cẩn thực sự muốn Úy Lan giúp anh chữa trị, vậy thì anh đã không cần phải bắt Trác Đình Phong đi vào ngày hôm đó, mà đưa thẳng Ủy Lan đi là được, dù sao thì việc bắt Úy Lan làm con tin sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng ai đã bắt Úy Lan đi?

“Vị Ương, Vị Ương, em có nghe thấy không?”

Thấy cô mãi không có phản ứng gì, Liễu Hoài Xuyên đã hơi sốt sắng hỏi.

Thẩm Vị Ương vội hoàn hồn: “Em đang nghe đây, anh Liễu, cảm ơn anh đã giúp đỡ em nhiều như vậy.”

Liễu Hoài Xuyên: “Em không cần phải cảm ơn anh, em cũng giúp anh rất nhiều việc. Nếu trước kia không có em giúp anh giải mã quá trình gõ bom thì bố của anh đã không thể sống sót trở về rồi.”

tối

Thẩm Vị Ương: “Chú Liễu là anh hùng, nên em giúp đó là chuyện thường tình thôi.”

Liễu Hoài Xuyên cười nói: “Được rồi, anh sẽ không tranh cãi với em về việc có nên cảm ơn hay không nữa. Anh sẽ giúp em tìm manh mối lần nữa. Anh nghe Tiểu Vũ nói qua em không tài nào chợp mắt được, nên em cứ đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào có tin tức anh sẽ thông báo cho em ngay.”

Thẩm Vị Ương: “Làm phiền anh rồi.”

Sau khi nói chuyện điện thoại với Liễu Hoài Xuyên, cô đau đầu dựa vào ghế, quầng thâm mờ nhạt dưới mắt đã khiến cô trở nên vô cùng mệt mỏi.

Ngày mai là lễ hội giao lưu văn hóa, đến lúc đó chắc chắn A Cẩn sẽ thay mặt cho nhà họ Lãnh tham dự.

Nhưng bây giờ cô chẳng hề hay biết anh đang ở đâu.

Còn Úy Lan nữa.

Bây giờ cô ấy đang không rõ tung tích.

Nếu vì quan hệ giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn mà khiến cô ấy xảy ra chuyện, vậy thì cô biết phải giải thích thế nào với Trác Thính Phong đây.

“Tưởng Kiện, tôi nói này cậu nên chuyển nhà đi, cậu đang sống ở khu nội thành cũ, hàng ngày phải chạy đến bệnh viện chăm sóc mẹ của cậu, rồi chạy tới bên CBD này

để làm việc, không bằng anh Huy tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây nhé? Khoảng cách gần hơn, môi trường cũng tốt hơn, tiền thuê nhà chỉ đắt hơn vài trăm tệ so với chỗ

cũ của cậu.”

Khi Thẩm Vị Ương ký xong tài liệu cần ký đi ra ngoài thì vô tình nghe thấy Lưu Huy đang nói chuyện với Tưởng Kiện ở bên ngoài văn phòng.

Thẩm Vị Ương chào hỏi Tưởng Kiện: “Tưởng Kiện, cậu tới làm rồi sao?”

Nhìn thấy Thẩm Vị Ương, Tưởng Kiện liền căng thẳng đứng trước mặt cô, anh ta giống như một học sinh đang báo cáo: “Chào cô Thẩm!”

trễ.”

Thẩm Vị Ương hỏi: “Anh Huy vừa mới nói thuê nhà, chỗ cậu ở cách xa công ty lắm à?”

Tưởng Kiện xấu hổ gãi đầu: “Tiền thuê nhà ở đây quá cao, nên mẹ con tôi vẫn luôn sống ở khu nội thành cũ, nhưng cô Thẩm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không đến

Lưu Huy cười nói: “Với tòa nhà cũ nát mà mẹ con cậu đang ở, sang ngày hôm sau mà cậu vẫn có thể sống sót nhà không bị sập là cảm ơn trời đất lắm rồi.” Thẩm Vị Ương nhìn Tưởng Kiện hỏi: “Chỗ cậu đang ở rất nguy hiểm à?”

Tuy trước đây cô ăn nhờ ở đậu, nhưng nhà họ Lâm cũng được coi là khá giả, sau khi tốt nghiệp đại học, căn hộ nhỏ mà cô thuê chung với Mộ Thanh Hoan cũng có điều

kiện khá tốt, nên cô chưa từng sống trong khu chung cư dột nát, thậm chí còn chưa từng tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của một nơi như vậy.

Tưởng Kiện hơi xấu hổ nói: “Chỉ là căn nhà hơi dột nát, thỉnh thoảng sẽ bị cắt điện nước do cơ sở vật chất cũ kỹ, nhưng giá thuê rất rẻ, chỉ có vài trăm tệ một tháng, có điều ở gần đó còn có bệnh viện, dù chỉ là bệnh viện nhỏ nhưng có tất cả các khoa điều trị, còn có khoa tâm lý học mà mẹ tôi cho là khoa bệnh lập dị nữa.”

“Khoa tâm lý ư?”

Thẩm Vị Ương nhạy bén nắm bắt được ba chữ này nên hỏi lại ngay.

“Bệnh viện chỗ cậu ở còn có khoa tâm lý học sao?”

Tưởng Kiện: “Đúng vậy, trước đây khi tôi đưa mẹ tôi đi khám bệnh có đi ngang qua khoa này, lúc đó mẹ tôi còn nói với tôi rằng đây là bệnh của người có tiền, người bình thường kiếm tiền sinh hoạt còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian để mắc căn bệnh quái dị này?”

Thẩm Vị Ương căng thẳng siết chặt hai tay hỏi: “Vậy khu nhà anh có camera giám sát không? Gần đó có nhiều người ở không?”

Tưởng Kiện: “Không có camera giám sát, nhưng có rất nhiều người sinh sống, tốt xấu lẫn lộn, người gì cũng có. Cô Thẩm, chắc chắn cô không thể nào tưởng tượng được đâu. Đó là nơi ở dưới đáy xã hội Để Đỗ, cực kỳ bẩn thỉu hỗn loạn, nhưng chi phí sinh hoạt bên đó cũng được xem là nơi nương tựa cuối cùng của người dân nghèo như chúng tôi.”

Quả thật Thẩm Vị Ương chưa từng sống ở một nơi như vậy.

Nhưng nghe Tưởng Kiện miêu tả như vậy, trong lòng cô có một dự cảm mãnh liệt rằng, rất có khả năng Lãnh Hoài Cẩn đã đưa Trác Thính Phong đến nơi này.

Nếu không có camera giám sát, bọn họ có thể thoát khỏi việc tìm kiếm trên mạng mang lại hiệu suất cao.

Tốt xấu lẫn lộn, dù có thêm hai người thì mọi người xung quanh cũng sẽ không chú ý, mỗi ngày đều có vô số người đến rồi đi ở nơi đó, bận bịu với cuộc sống riêng của

mình, hoàn toàn không chú ý đến sát vách lại có thêm gia đình nào mới chuyển đến.

“Tưởng Kiện, cậu có thể nói cho tôi biết đó là nơi nào không? Tôi có việc cần phải đến đó một chuyến.”

Tưởng Kiện đọc địa chỉ cho cô: “Là địa chỉ này, nếu không thì để tôi đưa cô đến đó nhé.”

Thẩm Vị Ương: “Không cần đâu, cậu cứ làm việc đi, giờ tôi phải đi ngay, tôi có chút việc riêng cần giải quyết.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Tưởng Kiện lo lắng hỏi: “Cô Thẩm, cô đã gặp phải rắc rối gì sao?”

“Sao thằng nhãi nhà cậu lại giống hệt con nhóc Phạm Điềm Điềm thế? Cậu bớt nghe ngóng chuyện của sếp lại thì chết à?”

Tưởng Kiện vừa dứt lời, Lưu Huy chỉ tiếc không rèn sắt thành thép gõ vào đầu anh ta.

Thẩm Vị Ương khó hiểu nhìn Lưu Huy hỏi: “Phạm Điềm Điềm sao vậy?”

Lưu Huy: “Chẳng phải hôm qua bác sĩ Úy đã đến gặp cô à? Sau đó Phạm Điềm Điềm đã liên tục hỏi tôi rằng bác sĩ Úy là ai, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã thích màu son của bác sĩ Úy rồi.”

Thẩm Vị Ương cau mày: “Cô ấy hỏi về bác sĩ Úy sao?”

Lưu Huy nhận thấy tâm trạng của Thẩm Vị Ương không mấy vui vẻ, còn tưởng là mình đã lắm lời: “Xin lỗi cô Thẩm, tôi không nên nhiều lời.”

Thẩm Vị Ương trả lời: “Không sao, tôi có việc cần phải ra ngoài một chuyến, các anh hãy làm việc đi.”

Cô cũng không hỏi thêm gì, sau khi ra ngoài đã gọi điện cho Liễu Hoài Xuyên: “Anh hãy tiện thể điều tra thử xem hôm qua Lãnh Linh Lung đã làm gì, nói không chừng Úy Lan đã bị cô ta bắt đi.”

“Các anh cứ đi tìm Úy Lan trước đi, bây giờ em sẽ đi đến khu nội thành cũ để tìm A Cẩn, khả năng cao là anh ấy đang ở đó.”

Liễu Hoài Xuyên lo lắng hỏi: “Có phải là khu nội thành cũ ở gần vùng ngoại ô không? Nơi đó khá hỗn loạn, nếu em muốn đi đến đó thì hãy đợi anh đi cùng em.”

Thẩm Vị Ương lập tức trả lời: “Không cần đâu, cứ để em tự mình đi đến đó trước, em muốn nói chuyện riêng với A Cẩn.”

Cô không muốn cho người khác biết về chuyện đa nhân cách, bởi vì có thêm một người biết thì anh càng gặp nguy hiểm.

Rất có khả năng bây giờ Úy Lan đang nằm trong tay Lãnh Linh Lung, cô phải mau chóng tìm được Lãnh Hoài Cẩn, cần thuyết phục nhân cách phụ không được lộ diện

trước khi Lãnh Linh Lung biết về chuyện đa nhân cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK