Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ Diệp Phù Tô rất hận Diệp Tu Ly, càng chán ghét những chuyện mà ông ta từng làm. Hiện giờ, việc giải tán những người xung quanh có quan hệ với Diệp Tu Ly là

chuyện rất bình thường.

Thế nhưng tình huống bây giờ đối với bọn họ cực kỳ không tốt.

“Em cảm thấy Diệp Tu Ly còn có phương án dự phòng sao?”

Lúc về, trên đường đi, Vũ Bách chủ động lái xe giúp Lãnh Hoài Cẩn, để cho người nhìn qua có hơi mệt mỏi là anh và Thẩm Vị Ương ngồi ở phía sau nghỉ ngơi.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ vai Vũ Bách ngỏ ý cảm ơn rồi đồng ý ngồi vào ghế phía sau, Thẩm Vị Ương vừa giúp anh ấn huyệt thái dương vừa nói.

Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay của cô kêu cô nghỉ ngơi, không cần mệt mỏi ấn đầu cho mình, sau đó mới mở miệng nói: “Người mà em giải quyết đều là người có gút mắc

lợi ích với Diệp Tu Ly. Thế nhưng Diệp Tu Ly dùng tay che trời nhiều năm như vậy, nhà họ Diệp lại là nhà lớn nghiệp lớn, gút mắc lợi ích trong đó sẽ càng sâu hơn. Lúc này Diệp Tu Ly đang ở trong tù, nhất định có người càng gấp gáp hoặc là cấp dưới trung thành với Diệp Tu Ly sẽ nghĩ cách cứu ông ta.”

“Chỉ là bây giờ Diệp Phù Tô lại bị Nhiếp Giang đưa đi, nếu không còn có thể hỏi anh ấy, anh ấy biết rõ còn có thân tính nào của Diệp Tu Ly chưa sa lưới.”

Vị trí của Lãnh Hoài Cẩn không khác gì vị trí của Diệp Tu Ly ở nhà họ Diệp, cho nên có một số việc rất dễ dàng suy xét toàn diện.

Nhưng vì không muốn để Thẩm Vị Ương cùng cậu ấy lo lắng, anh liền mở miệng xoa dịu: “Hay là do anh nghĩ nhiều rồi. Về nhà trước đã, đợi đến lúc tai mắt bên hoàng thất báo cáo xem tối nay nữ vương có đi tìm Diệp Tu Ly hay không?”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Trước tiên chỉ có thể như vậy. Anh yên tâm, bà ấy nói rằng ngày mai sẽ cho chúng ta câu trả lời chắc chắn. Nếu như bà ấy đồng ý thì chiều mai Diệp Tu Ly có thể lập tức chịu hình phạt thiêu đốt.”

Sau khi Thẩm Vị Ương nói xong, Vũ Bách đang ngồi ở phía trước lái xe liền nắm chặt tay lái.

Sau đó Lãnh Hoài Cẩn chú ý tới cậu ấy, liền chuyển sang đề tài khác: “Tiểu Vũ, cậu đã từng đi học sao? Nếu vậy thì chờ sau khi trở về Đế Đô, tôi sẽ đưa cậu đến học tại đại học Đế Đô.”

Nếu cậu ấy là người mà Lưu Hiểu Vũ trước khi lâm chung giao phó cho Thẩm Vị Ương, vậy thì anh cũng sẽ giống như Vị Ương xem cậu ấy như em trai mình để chăm sóc, dự định trước tiên bảo cậu ấy đi học văn bằng sau đó vào Lãnh thị làm việc.

Mặc dù cậu ấy càng thích hợp với Ám Dạ hơn.

Thế nhưng nơi đó quá nguy hiểm, bố cậu ấy nhất định càng hy vọng cậu ấy sống yên ổn.

Thẩm Vị Ương cũng đồng tình với việc Vũ Bách nên đi học trước giống như một đứa trẻ bình thường: “Trước đây chị cũng muốn để em đi học, nhưng có một vài điều

kiện không cho phép, không có cách nào trực tiếp để em đi học đại học được. Bây giờ có anh rể của em ở đây, em muốn vào trường đại học nào đều có thể bảo anh ấy sắp xếp.”

Lãnh Hoài Cẩn vừa nghe xong liền vui vẻ: “Vợ, anh ở trong lòng em vậy mà lại là người không gì là không làm được sao? Em cũng không nên khoe khoang khoác lác về

anh ở trước mặt trẻ con như vậy. Nếu như anh không làm được thì không phải rất mất mặt hay sao? Em ngưỡng mộ chồng mình cũng phải có mức độ thôi.”

“Ai là vợ của anh? Chúng ta còn chưa có tái hôn đâu.” Bị anh trêu chọc ở trước mặt Vũ Bách như vậy khiến Thẩm Vị Ương rất ngượng ngùng, cô liền đẩy người đàn ông đang dựa vào người mình ra xa một chút.

Lãnh Hoài Cẩn mất hứng nói: “Vừa rồi ở trước mặt A Thái, em còn nói thẳng anh là chồng em, sao bây giờ lại không nhận rồi. Tiểu Vũ, vừa nãy cậu cũng nghe phải

không?”

Vũ Bách mỉm cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Đây chính là ý tứ đón nhận cậu ấy của Lãnh Hoài Cẩn. Anh chưa từng xem cậu ấy như một sự phiền toái đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Vị Ương. Điều này khiến cậu ấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó trên đường về nhà, Lãnh Hoài Cẩn lại giới thiệu với cậu ấy rất nhiều trường đại học tốt của đất nước A, bảo cậu ấy tự mình chọn, nhưng mà anh lại kiến nghị cậu

ấy nên đi học ở đại học Đế Đô. Trước đây anh và Thẩm Vị Ương chính là học đại học Đế Đô, như vậy cũng sẽ thuận tiện cho bọn họ chăm sóc cậu ấy, bảo cậu ấy suy nghĩ

thật kỹ.

Nghe Lãnh Hoài Cẩn nói về sự sắp xếp sau này với mình, Vũ Bách có một loại khát vọng cuối cùng bản thân cũng đã có một gia đình, có thể bắt đầu một cuộc sống

hoàn toàn mới.

Bố, mẹ, hai người yên tâm. Con sẽ sống thật tốt.

Rời khỏi tòa lâu đài cổ xưa mục nát, Vũ Bách khẳng định lần nữa rằng quyết định của mình không sai.

Cậu ấy không để ý tới vị trí trữ vương, chỉ muốn nhìn thấy kẻ thù sớm gặp phải báo ứng, báo thù cho bố mẹ.

Còn về phần công đạo cho mẹ, cũng sẽ đi kèm với việc phơi bày vụ bê bối công khai.

Không chỉ có nữ vương băn khoăn, thực ra cậu ấy sao lại không băn khoăn chứ?

Mẹ của cậu ấy cả đời này đã đủ thê thảm rồi. Cậu ấy không muốn bà ấy sau khi chết bị người trên thế gian biết bà ấy còn có thân phận của một đứa con gái rơi, còn có

một người bố ruột hung ác cùng cực.

Mẹ cậu ấy đã không còn, cái gọi là công đạo chẳng qua chỉ là những lời đồng tình rẻ rúng mà thôi.

“Ở sân bay không nhìn thấy Nhiếp Giang, anh ta hẳn là còn ở đất nước Y. Trên người Lãnh Tinh có máy theo dõi. Trước đó tín hiệu bị cắt đứt, bây giờ thì ổn rồi, A Diệp đang đi về phía bên kia.”

Buổi tối về đến nhà, sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vị Ương đi đến thư phòng của Lãnh Hoài Cẩn hỏi về tung tích của Diệp Phù Tô, đúng lúc Lãnh Hoài Cẩn vừa kết thúc

cuộc nói chuyện với Lãnh Diệp liền nói cho cô biết.

Cô lại hỏi: “Vậy bên nữ vương bệ hạ thì sao? Bà ấy có đi gặp Diệp Tu Ly không?”

Hiện giờ cô có cảm giác rất không tốt.

Lãnh Hoài Cẩn nói đúng, Diệp Tu Ly sẽ không có người của mình.

Diệp Phù Tô đã không còn là cựu thần Phù Tô lúc trước, dựa vào thủ đoạn hiện giờ của anh ấy còn có chuyện trước đó mà xem, anh ấy không có cách nào hoàn toàn khống chế nhà họ Diệp.

Những bộ hạ tay chân cũ kia của Diệp Tu Ly không xem trọng vị thiếu gia này, người mà bọn họ hy vọng cũng chỉ có duy nhất Diệp Tu Ly.

Hơn nữa cho dù Diệp Tu Ly hung ác cùng cực thì ở trên thế giới này cũng sẽ có người trung thành với ông ta.

Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống trong lòng mình, trấn an vuốt ve bàn tay của cô, nói: “Không cần lo lắng nhiều như vậy, có chuyện gì còn không phải

có anh ở đây sao?”

Anh không trả lời thẳng, chính là đang khẳng định.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh nói thẳng cũng không sao, em vẫn có khả năng tiếp nhận mà. Có phải bà ấy thật sự đi tìm Diệp Tu Ly hay không?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Phải, có lẽ bà ấy muốn để cho Diệp Tu Ly chết có thể diện một chút. Thực ra chúng ta, đặc biệt là Vũ Bách, yêu cầu quan trọng nhất của việc tổ cáo chính là khiến cho Diệp Tu Ly phải chết. Vũ Bách bởi vì thù hận của bố mẹ càng muốn Diệp Tu Ly chết thảm hại hơn nữa.”

“Thế nhưng nữ vương dù sao cũng là bà ngoại của cậu ấy, là mẹ của mẹ cậu ấy, chỉ cần Diệp Tu Ly chết rồi, những chuyện khác cậu ấy sao có thể so đo được nữa.”

Thẩm Vị Ương tức giận bất bình nói: “Bà ấy không cảm thấy bản thân quá đáng sao? Lúc trước bởi vì bà ấy không bảo vệ tốt con gái ruột của mình, cho nên hiện giờ ngay cả việc báo thù cũng không làm được. Huyết mạch duy nhất mà con gái bà ấy để lại, bà ấy cũng không muốn chăm sóc, trái lại còn dùng tâm cơ ép buộc cậu ấy thỏa

hiệp.”

Lãnh Hoài Cẩn vỗ nhẹ vào lưng cô để cô bình tĩnh lại: “Được rồi, đừng tức giận. Diệp Tu Ly sẽ không đồng ý đâu. Cho dù bà ấy đi tới cũng chỉ là mong muốn từ một phía.”

Anh vừa nói xong, lại có điện thoại gọi tới.

Anh đáp lại vài tiếng xong thì cúp máy, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức giận của Thẩm Vị Ương nói: “Diệp Tu Ly không đồng ý, lúc bà ấy đi ra ngoài nhìn qua cảm xúc rất không tốt. Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa, bà ấy cũng sẽ thông báo cho em quyết định của mình thôi.”

“Bà ấy cũng biết hiện giờ Diệp Tu Ly không thể không chết, ý định ban đầu chỉ là muốn giảm bớt thống khổ cho ông ta. Nếu Diệp Tu Ly không cảm kích, bà ấy là nữ

ng không cần phải nghĩ đến tình cũ nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK