Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như tôi nói, tôi tin những gì em nói lúc trước rằng em mới là Vị Ương thì sao?”

Lãnh Hoài Cẩn có lẽ sẽ không bao giờ biết, khi anh nói ra câu này, trong lòng Thẩm Vị Ương đã cảm động thế nào.

Cho dù đã xảy ra một loạt chuyện vượt quá phạm vi thường thức, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô nhanh như vậy.

Thẩm Vị Ương thật sự rất cảm động. Nhưng cảm xúc này có thể không bao giờ nói ra được.

“Cuối cùng anh cũng tin ha ha ha.”

Cô chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bắt đầu không chút lưu tình cười ha hả, nhìn anh bằng ánh mắt châm chọc.

Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Em cười cái gì?”

Tiếng cười của Thẩm Vị Ương từ từ dừng lại, nhìn anh với vẻ thương: “Đương nhiên là cười tổng giám đốc Lãnh, chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của

con người mà.”

Ngón tay thon dài của cô chậm rãi vuốt ve cổ áo sơ mi của anh mang theo ý trêu chọc, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ đắc ý: “Tôi không tin có người có thể trung

thành với chị họ tôi giống như anh, tôi muốn thử anh, nên chỉ là bịa ra một lý do ngẫu nhiên thôi, không ngờ anh lại tin thật.”

Ngón tay cô giống như một con rắn, cởi bỏ mấy nút áo của anh, chậm rãi đi vào trong, mị nhãn như tơ.

“Anh rể, chúng ta đừng chơi mấy trò nhàm chán như vậy nữa, nếu như anh thật sự không chịu nổi cô đơn muốn có em, đêm nay là được rồi, không cần lấy cớ, em sẽ tự nguyện cho anh.”

“Đừng chạm vào tôi!”

Lãnh Hoài Cẩn thô bạo đẩy cô ra, sau đó bóp cổ cô đặt lên cánh cửa, trong mắt anh hiện lên sự tức giận vô cùng.

“Diệp Chiêu Chiêu, cô nói chuyện cẩn thận một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi nói, nếu cô thật sự đùa giỡn tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Lãnh Hoài Cẩn anh làm cái gì đấy, mau buông Chiêu Chiêu ra“.

“Cút đi, chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh!”

Nhìn thấy Diệp Chiêu Chiêu bị Lãnh Hoài Cẩn bóp cổ như vậy, Diệp Phù Tô lập tức tới muốn kéo Lãnh Hoài Cẩn ra, nhưng không nghĩ tới mình ngược lại bị Lãnh Hoài Cẩn đẩy ra.

Dưới cơn thịnh nộ, Lãnh Hoài Cẩn giống như một con thú bị sa bẫy mất đi lý trí.

Anh đã tin vào chuyện ly kỳ như vậy, đã chắc chắn rằng cô thực sự chính là Vị Ương, nhưng tại sao, tại sao sau khi anh tin tưởng, cô lại đột nhiên nói ngược lại cô không phải Vị Ương? Nói tất cả chỉ là một trò đùa chứ?

Là cô ấy bị phân liệt nhân cách hay là anh bị điên rồi.

Nhưng Thẩm Vị Ương sẽ không đổi ý.

Cho dù anh tức giận bóp cổ cô như vậy, bị anh hung ác nhìn như vậy, cho dù trái tim cô đã sớm bị kiếp nạn bất ngờ xé nát không thể hàn gắn lại được nữa, cô cũng không muốn liên lụy anh.

Một người vô dụng năm giác quan đang dần biến mất, cớ gì lại lại liên lụy anh và tụi nhỏ chứ. “Anh rể, anh muốn ngoại tình thì cứ nói thẳng, không cần lấy những cái cớ

kỳ quái như vậy.”

Cô nắm chặt cổ tay anh, khó khăn nhìn vào mắt anh nói.

Vẫn nhận định rằng những gì cô nói trước đây về việc trao đổi cơ thể chỉ là vô nghĩa.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn tin vào trực giác của mình, vẫn chăm chú nhìn vào mắt cô hỏi: “Có phải cô bị người ta uy hiếp không?”

Thẩm Vị Ương cười khẽ một tiếng, ánh mắt rơi vào Diệp Phù Tô vừa rồi muốn xông tới cứu cô lại bị Lãnh Hoài Cẩn đẩy ra: “Đúng vậy, tôi bị Phù Tô uy hiếp, anh ấy nói

nếu tôi còn quyến rũ anh nữa, anh ấy sẽ không vui, không cần tôi nữa.”

“Vốn dĩ tôi quyến rũ anh là vì muốn anh ấy ghen tị, bây giờ tôi đã thành công rồi.”

Cô cười rạng rõ, khuôn mặt đầy tự hào sau khi trêu chọc anh thành công.

Trong nháy mắt, Lãnh Hoài Cẩn rất muốn bóp chết người phụ nữ đang đùa bốn mình này.

Nhưng anh vẫn bị trực giác của mình lôi kéo. Không biết vì sao, Diệp Chiêu Chiêu càng phản bác như vậy, anh càng cảm thấy trực giác của mình là không sai, chuyện thay đổi thân thể quỷ dị như cô nói lúc trước cũng không phải lời nói vô căn cứ.

“Tôi cho cô thời gian suy nghĩ, trước lúc đó tôi sẽ không chạm vào Thân Khiết.”

Anh chậm rãi thả cô ra, nhìn vết đỏ trên cổ cô bị anh siết ra, có chút đau lòng, hối hận mình vừa rồi bị mấy câu nói của cô chọc giận.

Nhưng ngay cả bây giờ, anh cũng không hoàn toàn chắc chắn cô thực sự là Vị Ương.

Có lẽ họ vẫn cần một thời gian để tĩnh tâm lại.

Sau khi bảo cô suy nghĩ kỹ, anh liền quay người rời đi.

Thẩm Vị Ương họ hai tiếng rốt cục khôi phục hô hấp bình thường, nhưng hai mắt bắt đầu không tự chủ được đau nhức, có chút muốn khóc.

Chỉ trễ một ngày mà thôi.

Cũng may là chậm một ngày.

Nếu không, tương lai anh phải đối mặt với người đang bị mất dần 5 giác quan là cô đây, thậm chí là người sẽ từ từ chết đi rồi biến mất là cô đây.

Khi đó, người sẽ phải chịu đau khổ sẽ là hai người bọn họ.

Cũng may, chậm một ngày.

Cô từ từ nhắm đôi mắt đẫm lệ.

Mãi cho đến khi Diệp Phù Tô đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô mới chậm rãi mở đôi mắt ướt át ra.

Theo bản năng muốn bảo anh ta cút ra ngoài.

Nếu không phải vì anh ta, cô sẽ không phải gặp phải những chuyện này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cái tên ngốc nghếch này bây giờ cũng không làm gì sai.

Ở một khía cạnh nào đó, họ đều là nạn nhân.

“Anh trở về đi, tôi tạm thời ở chỗ này quay phim, sau này đừng đến tìm tôi, tự sống cuộc sống của mình đi.”

Cô tránh khỏi tay anh ta, yếu ớt nói.

Sau đó liền xoay người mở cửa, định đi vào ngủ một giấc.

Lúc sắp đóng cửa lại, Diệp Phù Tô lập tức đưa tay đè lại, anh ta có chút bất an nhìn cô hỏi: “Chiêu Chiêu, có phải anh đã làm sai điều gì không, nếu anh làm sai điều gì,

em cứ nói với anh, anh sẽ sửa.”

Thẩm Vị Ương: “Không phải lỗi của anh, anh cứ yên tâm trở về nhà họ Diệp, nơi đó mới đúng là nhà thật sự của anh.”

Diệp Phù Tô: “Nhưng anh chỉ tin em, nếu em không về với anh, anh cũng không muốn về.”

Thẩm Vị Ương ngơ ngác nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của anh ta, nhưng rất nhanh lại lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

Nói xong, dùng sức đóng mạnh cửa phòng lại, ngăn cách Diệp Phù Tô ở bên ngoài thế giới của mình.

Chuyện của cô còn chưa rõ ràng, không có tâm tình quan tâm chuyện Diệp Phù Tô có muốn về nhà họ Diệp không.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô.

Sau khi đóng cửa lại là một thế giới im lặng khác.

Căn nhà thuê này điều kiện không tồi, có một phòng ngủ một phòng khách, phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Nhưng tủ lạnh trống rỗng.

Nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh trống rỗng một lúc, cô nhịn không được tự giễu cười.

Cho dù không phải trống rỗng thì sao.

Bây giờ cô đã không còn nếm được mùi vị nữa.

Chẳng bao lâu nữa, chắc cô cũng sẽ không thấy rõ căn phòng cho thuê nho nhỏ này.

Cô có nên lắp đặt trước một con đường cho người mù trong nhà không nhỉ, để sau này cô có thể dành phần đời còn lại của mình trong ngôi nhà nhỏ này.

Bảo cô sống như một phế vật, thà trực tiếp tự sát còn hơn.

Đợi đến khi năm giác quan đều biến mất, cho dù cô có tự sát cũng không cảm thấy đau đớn.

Cô đóng cửa tủ lạnh, nở một nụ cười nhạt.

Ai có thể nghĩ rằng cuối cùng cô sẽ kết thúc như thế này.

Lời cầu hôn ở phố Quan Đạo đêm đó đã trở thành một giấc mơ mà cô không bao giờ có thể quay trở lại.

Rốt cuộc, cô và A Cẩn đã được định sẵn là hữu duyên vô phận..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK