Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Thẩm Vị Ương nghe được gần đây, nó tốt đến mức khiến cô không thể tin được.

“Thật sao, sau này dù có chuyện gì anh cũng không rời xa em chứ?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, sau đó vừa cười vừa gãi gãi chiếc mũi xinh xắn của cô: “Đương nhiên, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, chúng ta có thể như những đôi vợ chồng bình thường khác bên nhau đến khi bạc mái đầu.”

Từ mắt thường có thể cảm nhận được rằng Thẩm Vị Ương thoải mái hơn rất nhiều, Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cũng vui mừng nhịn không được muốn hôn cô thì có tiếng gõ cửa vang lên.

sao?”

Lãnh Hoài Cẩn đứng tại đó khá lúng túng.

Thẩm Vị Ương chủ động ngẩng đầu hôn anh một cái sau đó đưa tay xoa xoa mặt anh cười nói: “Mau nằm lên giường đi để em mở cửa cho anh.”

Lãnh Hoài Cẩn không đi ngay mà bế cô lên xe lăn trước.

Miệng vết thương của anh có thể tự khỏi, nhưng Thẩm Vị Ương thì không, cho nên cô cần phải chăm sóc một thời gian.

Sau khi mở cửa lại là Nhiếp Giang.

Thẩm Vị Ương ngẩn ra một lúc không biết nói chuyện với anh ta như thế nào, nên đành giả vờ không quen biết rồi nhìn anh ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi anh là bạn của A Cẩn

Nơi này là Sở y tế riêng của nhà họ Lãnh ở nước Y, không có chuyện đi nhầm cửa cho nên Thẩm Vị Ương nhanh chóng thay đổi câu nói đang tồn tại trong lòng.

Thẩm Vị Ương cười nhẹ và giữ vẻ mặt lịch sự nói: “Nhìn anh quen quen, anh đến tìm A Cẩn sao? Anh ấy còn chưa tỉnh, khi nào anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ nhờ A Diệp dẫn anh đến thăm anh ấy.”

Nhiếp Giang có chút hứng thú nhìn cô cười nói: “Chị dâu đang trách tôi không mời mà đến sao?”

Thẩm Vị Ương cười cười không nói gì tỏ thái độ xa cách.

Người đàn ông này cho cô một cảm giác rất tệ, khi bị anh ta nhìn chằm chằm cô luôn cảm thấy đang bị một con rắn độc quấn lấy.

Nhiếp Giang nhìn bộ dạng đề phòng rõ ràng này của cô sau đó cười buồn chán nói: “Nếu chị dâu không hoan nghênh, vậy tôi về trước chờ anh Cẩn tỉnh tôi lại đến

thăm.”

“À đúng rồi!” Vừa quay đầu định đi, chợt nhớ ra điều gì đó nên anh ta xoay đầu lại rồi đưa danh thiếp cho Thẩm Vị Ương: “Tôi tên Nhiếp Giang. Chị dâu nhớ tên tôi, lần sau đừng nói không nhớ nữa nhé.”

ra.

Thẩm Vị Ương lịch sự nhận lấy nhưng Nhiếp Giang lại đột nhiên dùng sức khi cô vừa nắm vào danh thiếp, khiến cô không có cách nào dễ dàng rút tấm danh thiếp này

Anh ta đồng thời mở miệng nói: “Thật ra tên tôi rất dễ nhớ, vị nghị sĩ Quốc hội Nhiếp Các vừa chết chính là chú tôi.”

Trong lòng Thẩm Vị Ương thoáng giật mình nhưng cô đã ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời buông tấm danh thiếp của Nhiếp Giang ra. Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi khó chịu, cô cười rồi nói: “Anh Nhiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu muốn đưa tôi danh thiếp thì cứ đưa còn không thì thôi, anh đừng dùng cái kiểu trêu

chọc này khi chồng tôi còn đang nằm trong đó.”

Cô không đề cập đến một chút đề tài liên quan đến chú đã qua đời của anh ta, cô cũng không có chút hứng thú nào đối với anh ta, chỉ muốn anh ta lập tức biến đi.

Giả vờ thực sự rất giống.

Nếu như không phải anh ta xác nhận qua viên đạn thì thật sự anh ta đã tin điều đó rồi.

“Cô Thẩm có biết tôi có sở thích gì không?” Anh ta hơi khom lưng, thân thiết ghé lại gần Thẩm Vị Ương đang ngồi trên xe lăn rồi nói: “Con người tôi thích nhất là ở cùng

một chỗ với vợ người khác và nếu chồng cô ấy cũng ở đây trái lại tôi sẽ cảm thấy kích thích hơn.”

Nếu như vừa rồi chỉ là đùa giỡn thì hiện tại chính là buồn cười chết đi được.

Thẩm Vị Ương ngay cả chút lịch sự cuối cùng cũng không muốn cho loại người này, ánh mắt cô lập tức trở nên sắc bén: “Mong anh Nhiếp chú ý lời nói và hành động

của mình.”

Nhiếp Giang tỏ vẻ không sao cả nhún vai cười cười sau đó từ trong túi áo của mình lấy ra một chiếc khăn tay rồi cầm lấy tay cô, lúc cô muốn rút ra thì đặt ở trong lòng

bàn tay cô.

Bên trong là một thẻ phòng và một viên đạn.

Khi sờ thấy thứ được bọc trong khăn tay, vẻ mặt của Thẩm Vị Ương lập tức cứng đờ lại.

Đúng là trăm tính cũng không bằng sơ suất nhỏ.

Cô thực sự quên rằng đã bắn hai phát súng trước mặt nhiều người như vậy, sau đó bởi vì bị thương nặng không nghĩ tới vấn đề là viên đạn bọn họ đã mang đi.

Lúc cô ngẩn người thì tay Nhiếp Giang đã sờ lên mặt cô rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo cười nói: “Tổng cộng có hai viên nên trước mắt tặng một quả làm lễ gặp mặt, còn có một cái chờ cô mang theo thẻ phòng đến đổi.”

Cô…”

Thẩm Vị Ương chán ghét nghiêng đầu để tránh bàn tay khiến cô ghê tởm như con rắn độc kia.

Nhiếp Giang mập mờ cười nói với cô: “Yên tâm, tôi không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù trên người cô có vết thương, tôi cũng có thể gọi

“Anh Nhiếp.”

Sự xuất hiện của Lãnh Diệp đã làm gián đoạn anh ta.

“Sao mới một lát mà không thấy anh mà ngài lại tự mình tới đây, không phải tôi nói anh Cẩn chưa tỉnh cũng không phiền ngài quan tâm sao?”

Trong ánh mắt Lãnh Diệp nhìn anh ta cũng tràn ngập chán ghét và không kiên nhẫn.

Lúc này Nhiếp Giang mới ngừng tiếp tục đùa giỡn Thẩm Vị Ương rồi đứng thẳng người nhìn Lãnh Diệp cười nói: “Đây không phải là lo lắng cho anh Cẩn sao?”

Lãnh Diệp nói: “Ở đây có bác sĩ nên chưa đến phiên ngài tổng thống lo lắng”

Nói xong anh nhìn Thẩm Vị Ương trực tiếp nói: “Vị Ương, em đưa anh Nhiếp đưa đi còn chị hãy nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ tăng cường hộ vệ bên ngoài, nhưng nếu lần sau còn không cẩn thận có người rảnh rỗi chờ vọt vào thì chị trực tiếp gọi điện thoại cho em.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, sau đó lạnh lùng đóng cửa lại cũng không ngẩng đầu nhìn Nhiếp Giang một cái.

Chờ khi đóng cửa lại, cô xoay người đẩy xe lăn xuyên qua phòng khách nhỏ vào phòng bệnh bèn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn, ạm ngồi ở chỗ đó, trong tay

nắm chặt điện thoại di động.

Cô có chút cẩn thận nhìn anh hỏi: “Lãnh Diệp là anh gọi tới đây?”

Cửa có giám sát, màn hình hiển thị ở trên tường bên cạnh, tai nghe chuyên dụng cũng có thể nghe được âm thanh, hiện tại đặt ở phía đầu giường lạnh lẽo.

Cho nên anh hẳn là đều nghe được và đều thấy được những chuyện Nhiếp Giang làm với cô.

Lãnh Hoài Cẩn cầm khăn tay trong tay cô, sau khi lấy viên đạn bên trong ra anh bẻ gãy thẻ phòng, sau đó ném vào thùng rác cùng với chiếc khăn tay.

Sự xuất hiện của Lãnh Diệp đã làm cắt ngang anh.

Thẩm Vị Ương cẩn thận nhìn anh cũng muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.

Cô biết anh đang tức giận.

Nhưng giải thích thì cô có gì để giải thích.

Nhiếp Giang kia nói và làm đều rất đột ngột, hôm nay cô mới gặp anh ta trực tiếp, ai biết vị tổng thống này lại phù phiếm ghê tởm như vậy.

“Xin lỗi anh làm em sợ à?” Một lúc sau Lãnh Hoài Cẩn mới bình tĩnh lại để kiềm chế bản thân mình không bốc đồng mà tới giết Nhiếp Giang, lúc này anh mới ý thức được những gì mình thể hiện ra đã khiến Thẩm Vị Ương khó xử, thế nên anh bèn xin lỗi.

Anh lấy khăn lau khử trùng ra và nhẹ nhàng lau khuôn mặt vừa rồi bị Nhiếp Giang chạm vào: “Anh không muốn can thiệp vào quyền tự do ngôn luận và hành động của

em, nhưng vừa rồi thấy trên màn hình là Nhiếp Giang, sợ anh ta làm gì em nên đã nghe lén cuộc trò chuyện.”

Đời tư của Nhiếp Giang vô cùng phóng khoáng nên anh ta nói thích vợ người khác là sự thật chứ không khoác lác, cho nên khi thấy anh ta đến mà Vị Ương không biết

gì đi mở cửa anh mới lo lắng đi nghe cuộc nói chuyện của họ trong màn hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK