Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại mới là đầu thu, nhưng nghe thấy ví dụ mà Lãnh Hoài Sân đưa ra, Thẩm Vị Ương cảm thấy như rơi vào hầm băng, như thể cô đang ở trong mùa đông lạnh giá,

toàn thân lạnh lẽo.

“Bên ngoài rất ít bài viết về thân phận của Thời Ngạn, nhưng khi đó anh tò mò nên đã đi điều tra, nhà họ Thời là một gia tộc hiển hách.”

Mỗi cô hơi run run: “Anh hai Lãnh, có phải anh muốn nói là, mục đích của Uông Hoa không phải bởi vì Ngô Ba là tình nhân của hắn ta nên giúp anh ta xử lý Thời Ngạn, mà là bởi vì hắn ta muốn đối phó nhà họ Thời cho nên mới tìm Ngô Ba, lợi dụng Thời Ngạn như một thời cơ để tiêu diệt nhà họ Thời.”

Khi Lãnh Hoài Sân nghe Thẩm Vị Ương nói lời này mới dần dần nhận ra, cô gái này vẫn còn đề phòng anh ta.

Đối với chuyện của Thời Ngạn, cô không chỉ có hiểu biết về fan, nhưng vì đề phòng nên ban đầu cô không tiết lộ nhiều.

Thông minh hơn mình nghĩ.

Lãnh Hoài Sân: “Em nói không sai, khi đó nhà họ Thời cản đường một ông lớn, mà người này lại là khách quen của Cực Lạc Yến, vì vấn đề lợi ích, Cực Lạc Yến đã dùng thủ đoạn đê hèn này để hủy hoại cuộc đời của một người, khiến anh ấy nhà tan cửa nát.”

Sao lại như vậy.

Một tội danh bị bịa đặt, sao lại vững chắc đến vậy.

Loại chuyện này xét duyệt từng cấp, chẳng lẽ không có một ai nghi ngờ sao?

Nghĩ đến anh chàng đang ở độ tuổi trẻ trung đó, nghĩ đến dáng vẻ tỏa sáng rạng rõ của anh ấy trên sân khấu, Thẩm Vị Ương che miệng, hơi khó chịu, rơi nước mắt.

ấy.

Cô cũng là một cô gái trẻ bình thường, cũng từng có lúc cuồng đu idol.

Và Thời Ngạn là người nổi tiếng đầu tiên cô thích.

Thậm chí cô còn hack máy chủ của phần mềm lấy vé, dùng tiền tiêu vặt đã dành dụm bấy lâu để giật hai tấm vé, cùng Thanh Hoan đi xem buổi hòa nhạc của anh

Khi đi ngang qua hậu trường, cô tình cờ đụng vào lòng anh ấy, cô vẫn còn nhớ rõ mùi nước hoa thoang thoảng dễ chịu trên người anh ấy.

Nhưng một ngôi sao với tương lai tươi sáng như vậy đã bị hắt nước bẩn, tiền đồ bị hủy.

Vì là một fan rất thích anh ấy nên cô từng lén lút tự mình điều tra mấy chuyện này, nhưng càng điều tra lại càng tuyệt vọng, bởi vì toàn bộ đều không có kẽ hở, càng điều tra càng là tin xấu, cho đến sau đó không thể tiếp tục điều tra nữa, nhà họ Thời nhà tan cửa nát.

Lúc đó cô buồn mất một khoảng thời gian, nhưng thời gian trôi qua, cô cũng dần quên đi.

Đối với một người chỉ gặp nhau một lần, cô đau lòng một khoảng thời gian rồi cũng không nhớ được bao lâu, dù sao thì mỗi năm trong giới giải trí đều có những ngôi

sao mới lần lượt xuất hiện.

Bây giờ nghe Lãnh Hoài Sân nhắc lại lần nữa, biết được chân tướng sự việc, Thẩm Vị Ương lại hít một hơi thật sâu: “Không ai lên tiếng chất vấn sao? Không một ai còn

chút lương tâm sao?”

Khi nghe thấy “còn chút lương tâm“, Lãnh Hoài Sân nhìn Thẩm Vị Ương như đang nhìn trẻ con, cảm thán: “Vị Ương, đúng thật em chỉ là một gái trẻ mà thôi, qua vài năm nữa em sẽ hiểu, trên thế giới này, đúng sai không quan trọng, quan trọng là lợi và hại.”

“Giống như khi nhà họ Thời tứ bề khốn đốn, những người đứng ra vì nhà họ trước tiên phải cân nhắc xem mình có thể gánh chịu được tổn thất nếu thất bại hay không, kết quả cuối cùng là, rõ ràng không ai có thể đắc tội với ông lớn đó, nhà họ Thời chỉ có thể trở thành vật hi sinh.”

Thẩm Vị Ương không nói nữa.

Mỗi một câu cô muốn nói bây giờ sẽ trở nên rất trẻ con trong mắt những người như Lãnh Hoài Sân.

Cô cảm thấy, thế giới hẳn là phân rõ trắng đen như cô tưởng tượng.

Nhưng cô cũng biết rằng, thế giới này không phải cô muốn sao thì là vậy.

Cô chỉ cảm thấy không cam tâm mà thôi.

Một người tốt như Thời Ngạn, cứ vậy mà trở thành vật hi sinh của quyền lực một cách không rõ ràng.

Từng là fan của Thời Ngạn, sao cô có thể cam tâm cho được.

Lãnh Hoài Sân đưa cho cô một gói khăn giấy, nhẹ giọng an ủi: “Em chỉ cần nhớ đến dáng vẻ đẹp nhất của anh ấy là được, giới giải trí có rất nhiều ngôi sao, đổi thành fan người khác cũng như vậy.”

“Phải, đối với em, em có thể quên.”

Thẩm Vị Ương lấy khăn giấy lau nước mắt.

Nhưng đối với người yêu Thời Ngạn sâu đậm, anh ấy chỉ có một.

Đối với bản thân Thời Ngạn, anh ấy chỉ sống một lần.

Sau sự huy hoàng là cảnh hoang tàn, chắc hẳn ngày vào tù, anh ấy đã tuyệt vọng biết bao.

“Thẩm Vị Ương.” Sau khi lau nước mắt, giọng điệu Lãnh Hoài Sân dần trở nên nghiêm túc: “Không phải chỉ có người nhà họ Thời gặp phải chuyện như vậy, chuyện Cực Lạc Yến có thể nhúng tay càng nhiều hơn cả tưởng tượng của em, sau khi đến Ám Dạ, em sẽ nhìn thấy những chuyện tàn khốc hơn.”

“Nếu như em muốn ở lại, anh hy vọng đây là lần cuối em rơi lệ, nếu không A Cẩn sẽ rất ghét em.”

Ám Dạ không cần đồ vô dụng yếu ớt.

Người phụ nữ được Lãnh Hoài Cẩn yêu, cái khác anh ta không biết, nhưng có một điểm vô cùng quan trọng chính là sự ngoan cường không thể phá võ.

Nếu Thẩm Vị Ương không có điểm này, em trai anh ta sẽ không giữ cô lại, còn kế hoạch của anh ta…

Dáng vẻ nghiêm túc của Lãnh Hoài Sân khiến Thẩm Vị Ương hoảng sợ.

Cô lập tức kiểm soát cảm xúc, nhìn Lãnh Hoài Sân, nói: “Em nhớ rồi.”

Lãnh Hoài Sân xác nhận lại lần nữa: “Sau khi nghe những chuyện này, em có chắc chắn là em sẽ không hối hận? Vẫn tiếp tục theo anh đến Ám Dạ?”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương kiên định, gật đầu: “Nếu như các anh muốn đối phó với Cực Lạc Yến, em nghĩ đó là chuyện vĩ đại, cho dù không có Lãnh Hoài Cẩn, em cũng

đồng ý làm một việc có ý nghĩa đến vậy.”

Mười bảy mười tám tuổi, đang là lúc nổi máu anh hùng.

Lãnh Hoài Sân khẽ thở dài: “Hi vọng em sẽ không hối hận.”

“Nhưng Vị Ương này, A Cẩn không muốn em tới đây. Nếu em ấy biết anh đưa em tới đây, e là sẽ khiến anh..”

Thấy đã sắp tới Ám Dạ, anh ta ngập ngừng không nói.

Thẩm Vị Ương hiểu ngay: “Anh yên tâm, em sẽ nói là em lên theo dõi người nhà họ Lãnh đến đây, sẽ không để cho anh ấy biết anh dẫn em tới đây.”

Lãnh Hoài Sân trấn an: “Em hiểu chuyện như vậy, anh rất yên tâm. Quả nhiên, anh không nhìn lầm em, em mới là người thích hợp với A Cẩn nhất.”

Đây là lời khẳng định từ anh trai của người mình thích sao?

Nghe câu sau cùng của Lãnh Hoài Sân, Thẩm Vị Ương dần dần đỏ mặt, trái tim bé nhỏ đập loạn xạ.

Nhưng đến khi gặp Lãnh Hoài Cẩn, cô mới nhận ra rằng, đối mặt với sự tức giận của anh đáng sợ đến nhường nào

Lãnh Hoài Cẩn quả thực đã bị thương, nằm trên giường bệnh trông rất yếu ớt, nhưng khi nhìn thấy cô từ trong camera giám sát thì hung dữ trừng mắt, suýt chút nữa đã khiến dây truyền dịch trên tay văng ra.

“Sao Thẩm Vị Ương lại tới đây?!”

Anh ném thẳng cái Ipad lên người Vệ Trạch, khiến Vệ Trạch nhịn cơn đau ở ngực, vội vàng đón lấy.

Ipad đắt lắm, sao có thể ném lung tung như như tài liệu giấy chứ.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn bộ dạng không có tiền đồ của trợ lý, càng thêm tức giận: “Nói! Tại sao cô ấy lại tới đây? Không phải tôi đã bảo cậu sai người trông chừng cô ấy cẩn

thận sao?”

Vệ Trạch lập tức sợ sệt, đứng thẳng người lại: “Báo cáo, là, là anh kêu Lãnh Diệp làm chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK