“Cô ơi, cô ơi, đừng, đừng mà!”
Cáp Nhã bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cả người cô ta toàn là mồ hôi lạnh, hai mắt trống rỗng giống như mất đi tiêu cực, bàn tay nắm chặt lấy chăn.
Joy rót cho cô ta một ly nước.
Cô ta run rẩy nhận lấy, khàn giọng hỏi: “Bây giờ là khi nào rồi, khi nào thì tôi mới có thể đi đón anh A Cẩn.”
Ánh mắt Joy phức tạp nhìn cô ta, nói: “Lãnh Hoài Cẩn đã được cứu ra ngày hôm qua, bây giờ đang ở biệt thự của nhà họ Lãnh.
“Ra rồi, ra rồi, ra rồi là tốt.” Vẻ mặt Cáp Nhã hoảng hốt cứ nhắc đi nhắc lại, sau đó cô ta còn đòi xuống giường đi thăm Lãnh Hoài Cẩn nhưng vừa bước xuống đã té
ngā.
Cũng may Joy đã kịp: “Bây giờ tình trạng sức khỏe của cô rất không tốt, vẫn nên an phận ở đây dưỡng thương rồi hẵng tới thăm anh ấy, hiện giờ anh ấy vẫn còn đang ở phòng phẫu thuật, cô có đi thì cũng không gặp được anh ấy đâu.”
“Phòng phẫu thuật? Anh A Cẩn làm sao thế, sao anh ấy lại ở trong phòng phẫu thuật.” Cáp Nhã nắm chặt lấy tay Joy, lo lắng hỏi.
Joy đó cô ta đến bên mép giường ngồi xuống, sau đó buông cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng: “Ở chỗ trường đấu thú kia lâu như thế, vào phòng phẫu thuật không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Vẻ mặt Cáp Nhã hoảng hốt: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, tôi nên cầu xin bà nội thả anh A Cẩn ra sớm một chút, bây giờ chắc chắn anh A Cẩn đang hận tôi muốn
chết.”
Joy nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt thế này của cô ta thì có hơi không đành lòng: “Công chúa à, cô cũng đã cố hết sức rồi, chuyện này cũng không thể nào trách cô hoàn toàn được. Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi sau khi cô nghỉ ngơi tốt lên, nói không chừng Lãnh Hoài Cẩn cũng đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi đấy.”
“Tốt? Tôi còn có thể tốt sao?” Tinh thần Cáp Nhã hoảng hốt nhìn Joy, có hơi bất lực.
Nhưng Joy lại không hỏi gì nhiều, xoay người rời đi ngay.
Cáp Nhã nóng nảy, lập tức hỏi: “Joy, anh muốn đi đâu?”
Giọng điệu Joy bình thản nói: “Tôi chỉ cảm thấy sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra như trước đó, hiện tại công chúa Cáp Nhã có thể yên tâm nghỉ ngơi, ngủ một giấc
thật ngon rồi.”
lên.
Mấy ngày gần đây, mỗi sáng Cáp Nhã tỉnh lại đều luôn nhìn thấy một chiếc đầu người trên trên cửa sổ, sau đó bị dọa đến mức rối loạn tinh thần, sắp bị ép đến mức điên
Thế nên dưới sự yêu cầu của cô ta, nữ vương bệ hạ đã đưa Joy tới đây để bảo vệ sự an toàn cho công chúa.
Bây giờ Joy cảm thấy mọi chuyện đã dừng tại đây, Cáp Nhã sẽ không còn bị kích thích nữa, nên dự định rời đi.
Còn về việc người làm ra trò đùa dai đó là ai, trong lòng bọn họ đều đã có một phạm vi mơ hồ.
“Joy, có phải anh cũng ghét tôi đúng không? Có phải anh cũng oán trách tôi không giúp cô làm chứng đúng không?
Cáp Nhã nhìn Joy càng lúc càng đi xa, trong lòng cũng mỗi lúc một hoảng loạn.
Để lại một mình cô ta trong phòng ngủ lớn như thế, cô ta luôn có cảm giác có đôi mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào cô ta ở bất kỳ nơi đâu, kêu cô ta nhớ lại cảnh
tượng lúc còn nhỏ khi nhìn thấy cô bị Diệp Tu Ly hãm hại làm thành bức tượng gốm.
Khi đó cô đã đau khổ tới như vậy.
Người em trai nhỏ vừa mới sinh đời của cô ta cũng đã phải chịu cảnh đối xử tàn nhẫn như vậy ngay thời điểm yếu ớt nhất, mà cô ta là đứa cháu gái từ nhỏ đã được cô yêu thương nhất, lại yếu đuối không dám đứng ra làm chứng, giành lấy công bằng cho cô mình.
“Nhưng mà Joy à, tôi không dám, làm sao tôi dám đứng ra chứ?”
Joy dừng lại, giọng điệu lạnh lùng: “Có dám hay không là chuyện của công chúa, chỉ cần lương tâm công chúa không cắn rứt là tốt rồi, người khác không có cách nào
trách móc quyết định của công chúa cả.”
Giọng nói của Cáp Nhã nghẹn ngào: “Anh biết đấy, thể diện của hoàng tộc chính là điều quan trọng nhất, bà nội luôn để ý tới tôn nghiêm của hoàng tộc, cho dù tôi là cháu gái ruột của bà ấy, tôi có đứng ra làm chứng cho các người thì cũng sẽ không thay đổi được suy nghĩ của bà ấy đâu.”
“Cáp Nhã.” Joy xoay người, hơi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt bất lực của Cáp Nhã, nếu là trước đây, nhất định anh ta sẽ vô cùng đau lòng, nhưng bây giờ, anh ta chỉ cảm thấy bực bội.
“Không có ai bảo cô cần phải làm gì cả, mọi thứ đều là do chính cô quyết định, nếu cô cảm thấy việc giữ gìn tôn nghiêm của hoàng tộc với nữ vương bệ hạ là điều mà người cô chết thảm của cô muốn, vậy cô có thể làm như thế, chỉ cần lương tâm cô không cắn rứt.”
Đây là lần đầu tiên Joy lạnh lùng như thế với cô ta, còn mang theo chút không kiên nhẫn và sự chán ghét.
Cáp Nhã bị thái độ của anh ta như thế làm tổn thương, Joy chưa từng dùng thái độ đó đối xử với cô ta.
Là Thẩm Vị Ương, nhất định là do con khốn Thẩm Vị Ương kia, lần trước Joy còn nói giúp cô ta.
Cô ta từ buồn hoa thành giận, quát Joy: “Tướng quân Joy, xin anh chú ý lại thái độ nói chuyện, bộ dạng bây giờ của anh là thái độ anh nên có khi nói chuyện với công
chúa sao? Tôi là công chúa, xin hãy chú ý thân phận của anh đi!”
Joy hơi cúi người bày tỏ lời xin lỗi với cô ta, sau đó bèn rời đi.
Bộ dạng lạnh nhạt này hoàn toàn nhét cho Cáp Nhã một thùng thuốc nổ vô hình, khiến cô ta cảm nhận được cơn tức giận trong cơ thể đang đấu đá lung tung, nhưng bởi vì không tìm ra được chỗ để trút giận, khiến cô ta khó chịu không thể nào thở được.
“A! A!”
Cô ta tức giận đến mức thét chói tai, sau đó đập võ toàn bộ thứ có thể đập trong phòng ngủ.
“Thẩm Vị Ương, cô hại tôi tới mức này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, a a a!”
Cho dù Joy đã đi ra bên ngoài nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của Cáp Nhã trong phòng ngủ, tuy vậy đây lại là lần đầu tiên anh ta thờ ơ như thế, không
có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào.
Anh ta đi đến một tòa nhà nhỏ khác trong lâu đài.
Lúc này Vũ Bách đang nhàm chán chơi lego bên trong.
Khi nhìn thấy anh ta bước vào thì chỉ lười nhác nhấc mí mắt lên một chút, sau đó lại cúi đầu tự mình xếp gỗ.
“Hôm qua điện hạ có rời khỏi nơi này không?”
Anh ta mở miệng hỏi.
Vũ Bách chán ghét nhíu mày: “Cháu có tên, chú có thể trực tiếp gọi cháu là Vũ Bách.”
Cậu ấy chán ghét xưng hô vương tử của hoàng tộc hiện giờ.
Cậu ấy không muốn làm vương tử, cậu chán ghét tất cả mọi thứ ở đây.
Joy chỉ coi cậu ấy là một đứa trẻ cầu kính.
“Điện hạ, thân phận của cậu rất đặc biệt, có một số việc nên làm, một số việc không nên làm, hy vọng trong lòng cậu sẽ hiểu rõ, đừng bảo nữ vương bệ hạ làm chuyện
khó xử.”
Vũ Bách nhíu mày, bịch một tiếng ném miếng gỗ trong tay xuống, cậu ấy mất kiên nhẫn mà tức giận nói với anh ta: “Rốt cuộc chú muốn nói cái gì?”
Joy lấy ra một tấm ảnh chụp, bên trên là hình ảnh cậu ấy đeo balo đội mũ lưỡi trai và khẩu trang xuất hiện bên ngoài trường đấu thú.
Ánh mắt Vũ Bách hơi dao động nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi anh ta: “Rốt cuộc chú muốn nói cái gì.”
Joy xé đi bức ảnh ngay trước mặt cậu ấy, sau đó hỏi cậu ấy trong ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy: “Người dùng súng ngắm bắn một phát vào người huyết sư để giúp
Thẩm Vị Ương ngày hôm đó, có phải là điện hạ không?”
Vũ Bách nhìn anh ta đem tấm ảnh đã xé nát đặt lên gạt tàn thuốc rồi đốt cháy, ánh mắt giật giật: “Chú muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả.” Thật ra Joy chỉ truyền lời: “Nữ vương bệ hạ bảo tôi chuyển lời cho cậu, bây giờ cậu đang là vương tử điện hạ của nước Y, làm việc hay làm người đều phải có chừng mực, lần này nữ vương bỏ qua cho cậu nhưng sẽ không có lần sau.”
Vũ Bách cười lạnh, lười biếng dựa vào sô pha phía sau, một lần nữa cầm lấy gỗ xếp tự mình ghép lại, dáng vẻ không hề để ý tới.
“Dù sao bà ấy cũng đã mất đi một người con gái, thế nên cũng không quan tâm khi mất thêm một người cháu ngoại đâu.”