Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chắc chắn hôm qua thật sự là anh cậu đưa tớ về ư?”

Thẩm Vị Ương nhỏ giọng hỏi Lãnh Diệp.

Lãnh Diệp lúng túng nhìn Lãnh Hoài Cẩn một cái, sau đó nhỏ giọng nói cho Thẩm Vị Ương: “Là anh ấy đưa cậu về thật. Nhưng mà anh ấy sĩ diện, bảo tớ không được nhiều lời với cậu. Tớ sợ cậu hiểu lầm anh ấy nên mới nói như vậy.”

“Lãnh Diệp! Em rảnh rỗi lắm à?”

Nhìn thấy cảnh hai người kề tai nói nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn hơi khó chịu, trách mắng.

Lãnh Diệp rụt cổ một cái, để chén thuốc cầm trong tay sang một bên, sau đó bèn chuẩn bị tránh đi: “Vị Ương! Tớ đi trước đây! Hôm nay phải đi nói với trưởng thôn

chuyện lợn rừng. Cậu là đại anh hùng, tớ muốn cùng bọn họ thảo luận xem thử khen thưởng cậu như thế nào.”

“Hả? Lãnh Diệp!”

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp gọi, cậu ấy đã chuồn ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Bảo cô ngồi với Lãnh Hoài Cẩn ư?

Mặc, mặc dù cũng không đến nỗi nhưng cũng rất đáng sợ có được hay không?

Thẩm Vị Ương lén nhìn trộm người đàn ông lạnh lùng kia, lúc đối diện với ánh mắt của anh, sợ đến lập tức không nhìn nữa, cúi đầu thẫn thờ.

Không khí lúc thẫn thờ hình như càng lúng túng hơn.

Cô đang suy nghĩ có cần mượn việc uống thuốc để phá võ sự im lặng ngượng ngùng này hay không.

Thế nhưng, khi cô vừa định đi lấy chén thuốc, chén thuốc đã bị anh cầm lên trước một bước.

Anh sẽ không hất thuốc lên mặt cô, bảo cô cút ngay bây giờ chứ?

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị anh ném xuống biển, trong lòng Thẩm Vị Ương vẫn còn sợ hãi.

Thế nhưng thật bất ngờ, ấy vậy mà anh lại đút thuốc cho mình.

Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu, đắm chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm huyền bí của anh

“Uống thuốc!”

Lãnh Hoài Cẩn né tránh ánh mắt của cô một cách không tự nhiên, ra lệnh với vẻ xấu hổ lúng túng.

Thẩm Vị Ương đỏ mặt, kề môi uống bát thuốc mà anh đút, đôi tay nắm chặt ga giường, dùng điều này để khống chế trái tim đang đập nhanh loạn xì ngầu.

“Hôm qua…”

“Hôm qua…”

Hai người đồng thanh lên tiếng, cuối cùng lại đồng thời im lặng.

Sau đó, Thẩm Vị Ương bật cười trước, phá võ sự im lặng, nhìn anh cười khanh khách: “Anh nói trước đi!”

Anh vừa muốn mở miệng, chợt cô lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, anh đừng có hung dữ với tôi được không? Tôi sẽ sợ đó!”

“Tối hôm qua, lúc lợn rừng xông về phía cô đâu có thấy cô sợ chút nào!” Anh hừ một tiếng, cũng không biết là đang oán giận hay là gì khác.

Nhắc tới con lợn rừng tối hôm qua, vốn dĩ tâm trạng của Thẩm Vị Ương đã chuyển biến tốt, một lần nữa lại trở nên bắt đầu không vui vẻ.

Vì sao không cứu cô?

Rõ ràng ở trước mắt anh, rõ ràng anh có khả năng giúp cô nhưng lại chỉ trơ mắt nhìn cô gặp nguy hiểm.

Là không quan tâm nhiều lắm nên mới có thể thờ ơ không động lòng đến mức như vậy. Đối với người xa lạ, anh đều sẽ máu lạnh tới vậy sao?

Nếu như tối hôm qua, người gặp nguy hiểm là Khương Khương, liệu anh có lạnh lùng như vậy không?

Hôm qua anh điên cuồng dữ tợn bảo mình cút, không phải cũng bởi vì mình không cẩn thận đẩy ngã Khương Khương ư?

Nhớ tới chuyện xảy ra vào hôm qua, Thẩm Vị Ương hơi tức giận trong lòng, khó chịu muốn chết.

“Ở trong tình huống kia, nếu như tôi cứu em thì sau này em sẽ không thể tách rời khỏi tôi. Tôi không muốn để xảy ra tình huống như vậy!”

Anh đút thìa thuốc cuối cùng cho cô.

Nhưng cô không ngoan ngoãn uống hết như trước đó, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh thắc mắc: “Anh có ý gì?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Khi phụ nữ được đàn ông bảo vệ trong lúc nguy hiểm rất dễ nảy sinh ảo giác rằng mình đã yêu người đàn ông này.”

Trên cuộc đời này, người đáng trông cậy nhất chỉ có bản thân mình.

Anh đặt bát xuống, nhìn cô giống như đang cảnh cáo.

“Cô Thẩm! Mau dập tắt những tơ tưởng không nên có đi!”

“Cái gì là tơ tưởng không nên có?”

Thẩm Vị Ương nhìn anh chằm chằm, hỏi vặn, tròng mắt rưng rưng.

“Tôi không nói gì hết mà anh đã cho rằng tôi thích anh rồi? Sao mà anh tự luyến thế!”

Lãnh Hoài Cẩn: “Mặc kệ có hay không, tôi đều cảm thấy nên thẳng thắn với cô, tôi không hề có hứng thú đối với cô, hy vọng cô đừng gây phiền phức cho tôi nữa!”

Anh sải bước đi, không chút lưu tình.

Thẩm Vị Ương vừa xấu hổ vừa mất mặt, ôm chăn khóc to.

Còn chưa chính thức tỏ tình đã bị người ta từ chối trước.

Tại sao Lãnh Hoài Cẩn này không chịu chừa lại cho cô chút mặt mũi nào vậy?

Vì sao cô lại thích người đàn ông vô lý vô cớ như này chứ!

Thật quá đáng, thật quá đáng!

Quá đáng quá đi!

“A Cẩn! Cô Thẩm vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng hà khắc với em ấy quá.”

Trước đó, Khương Khương đến đưa quần áo sạch sẽ cho Thẩm Vị Ương đã nhìn thấy cảnh này, có hơi đồng cảm như thể bản thân phải chịu.

“Khi phụ nữ được đàn ông bảo vệ trong lúc nguy hiểm rất dễ nảy sinh ảo giác rằng mình đã yêu người đàn ông này!”

Ảo giác, xem kìa, anh tỉnh táo quá đi!

Thực ra cái gì anh cũng hiểu, chỉ là không yêu mà thôi.

Nhớ tới bản thân mình đã từng theo đuổi bước chân của anh một cách ngu ngốc, Khương Khương lòng đau như cắt.

Tình yêu của cô ta là một loại ảo giác của bản thân thôi đúng không?

Không!

Đây chỉ là cái cớ mà anh từ chối thôi, anh không yêu cô ta nên nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của cô ta mà thôi.

Mà cô ta cũng quá ngốc, cho rằng dựa vào một tấm chân tình thì sẽ chiếm được những tình cảm mà mình không có được.

“Khương Khương!”

Nhìn thấy Khương Khương tới, Thẩm Vị Ương vội vàng lau đi nước mắt của bản thân, ép bản thân mau chóng bình tĩnh lại, có hơi lúng túng.

Vừa nãy mình bị từ chối như vậy, chị ấy đều nhìn thấy hết rồi!

Khương Khương thương tiếc nhìn cô nói: “Không sao! Chị sẽ không chế giễu em, thích một người không có lỗi!”

Lúc này Thẩm Vị Ương bình tĩnh trở lại, vùi đầu vào trong chăn một cách không vui: “Thế nhưng, thật là mất mặt mà! Em chỉ hôm trộm anh ta một lần mà thôi, còn chưa

tỏ tình mà đã bị từ chối như này rồi!”

Thực ra cũng không tính là anh tự luyến.

Ở bờ biển đêm hôm đó, cô đã hôn trộm người ta, biểu hiện này cũng quá rõ ràng, đâu cần có cảnh tượng tỏ tình làm gì!

Khương Khương nhìn sự dỗi hờn tính khí trẻ con của cô, không nhịn được mà bật cười: “Em lại còn dám hôn trộm anh ấy? Vậy thì không tính là em chịu thiệt đâu!”

Bất tri bất giác nhận ra mình đã lõ lời gì đó, Thẩm Vị Ương xấu hổ, hai gò má ửng hồng: “Nhưng mà càng mất mặt hơn chứ sao!”

Khương Khương thấy cô như vậy, bèn nghĩ tới em gái mình, hơi trìu mến xoa xoa tóc cô, an ủi: “Không sao cả! Tính tình của Hoài Cẩn chính là như vậy, anh ấy ưu tú như thế, khó theo đuổi là chuyện rất bình thường mà?”

Cũng đúng nh

Thẩm Vị Ương cảm thấy Khương Khương nói rất có lý.

Chắc hẳn trước đây cô ta đã phải chịu rất nhiều bất bình từ tên khốn này!

Nhớ tới ánh mắt Khương Khương nhìn Lãnh Hoài Cẩn lúc trước, trong lòng Thẩm Vị Ương hơi cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng lần này cô không có nói những lời không nên nói.

Mặc kệ Khương Khương thích ai, bây giờ cô ta đã ở chung với anh trai của Lãnh Hoài Cẩn rồi, điều này khiến cô ngại ngùng.

“Khương Khương! Chị còn dư băng vệ sinh không?”

Cô đỏ mặt, nói sang chuyện khác.

Hôm qua bị Lãnh Hoài Cẩn ném xuống biển như thế, đồ cô mang theo cũng đã ướt hết rồi.

Khương Khương nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, mỉm cười, đứng dậy đi tìm cho cô: “Chị đã chuẩn bị kỹ càng, để ở chỗ em rồi. Lần sau đừng tùy hứng nữa, bây giờ em đang đến kỳ nên không tiện lắm, hòn đảo nhỏ này cũng không có tiện lợi cho lắm!”

Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chị! Em không chạy loạn nữa!”

“Nói được là làm được nhé!” Khương Khương đặt quần áo lên tay cô: “Thay quần áo đi! Lát nữa đi dự tiệc mừng trong thôn chuẩn bị cho em.”

Thẩm Vị Ương ngạc nhiên: “Tiệc mừng chuẩn bị cho em?”

Khương Khương: “Đương nhiên rồi! Bây giờ em đã là anh hùng nhỏ chế phục thú hoang ăn thịt người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK