Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ cảm thấy đầu óc choáng váng, lập tức ngả người ra sau ghế, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.

“Cháu, cháu nói vậy là có ý gì? Sao lại đột nhiên ăn nói như vậy?”

Bà cụ nhìn sang những người đang ngồi trên bàn ăn, tâm trạng rất tồi tệ hỏi tiếp.

“A Nhứ và chồng của nó đâu? Còn hai vợ chồng Lãnh Miện? Yến Hồi, Yến Hồi đâu rồi?”

“Bà nội, bà nội hãy bình tĩnh uống chút nước trước đi ạ.”

Lãnh Linh Lung lập tức rót cho bà cụ một cốc nước.

Nhưng bà cụ lại gạt tay nói: “Yến Hồi, mau gọi Yến Hồi tới gặp bà ngay!”

“Mẹ, vừa rồi A Nhứ cảm thấy không được khỏe cho nên Tiểu Hồi đã đưa em ấy đến bệnh viện, em rể và chú tư cũng đi theo. Mẹ đừng kích động, có chuyện gì thì chúng

ta cứ từ từ mà nói.”

Lãnh Sùng vỗ vai Lãnh Linh Lung, rồi tự mình bước lên an ủi bà cụ.

Lãnh Hạo cũng lên tiếng: “Mẹ cứ ăn cơm trước đi, mẹ vừa mới xuất viện, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.”

“Chuyện nhỏ nhặt sao? Các con cho rằng chuyện của Yến Hồi là chuyện nhỏ nhặt sao?” Nghe Lãnh Hạo nói như vậy, bà cụ càng nổi giận hơn.

Bà cụ nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn: “Lãnh Hoài Cẩn, cháu hãy nói rõ cho bà biết, rốt cuộc Yến Hồi và Tùy Giản đã xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Hoài Cẩn cười khẩy: “Bà hỏi cháu thì có ích gì? Bà nên hỏi Yến Hồi hoặc bố mẹ của cậu ta thì đúng hơn, cậu ta không phải con trai của cháu thì liên quan gì đến

cháu.”

Nói xong, anh đứng dậy kéo Thẩm Vị Ương định rời đi.

“Cháu thấy mọi người ở đây đã đủ hỗn loạn rồi, nên ăn không nổi nữa. Cháu và vợ cháu về trước, để khỏi ở đây mất khẩu vị.”

“Lãnh Hoài Cẩn, cháu đứng lại đó cho bà!”

Đây là lần đầu tiên Lãnh Hoài Cẩn bày ra dáng vẻ xốc nổi như vậy trước mặt mọi người, bà cụ tức đến mức vịn ghế đứng dậy trừng mắt nhìn bóng lưng anh.

“Cháu đừng có mà ăn nói quái gở, cháu hãy nói cho bà biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vì vậy, bà cho rằng chuyện Yến Hồi và Tùy Giản ở bên nhau là trách nhiệm của anh sao?

Lãnh Hoài Cẩn có cảm giác mình sắp gánh tội thay, nên quay đầu nhìn bà cụ cười khẩy: “Chuyện này rất đơn giản, đó là cháu trai của bà đã ở bên một người đàn ông.

Nhà họ Lãnh của bà sắp mất mặt rồi, thể diện nhà họ Lãnh mà bà lấy làm kiêu hãnh nhất sắp mất đi rồi.”

“Cái… Cái gì, Yến Hồi… Yến Hồi làm sao có thể? Nó làm sao có thể.”

“Bà nội, bà nội!”

“Me!”

Trước mắt bà cụ trở nên tối sầm, bà cụ ôm ngực ngất xỉu, hai anh em Lãnh Sùng, Lãnh Hạo lập tức chạy tới đồ bà cụ, sau đó Lãnh Diệp cõng bà cụ ra ngoài đưa đến

bệnh viện.

“Tối nay cháu ăn phải thuốc nổ à? Cháu không biết bà nội không thể chịu nổi kích thích sao?”

Lãnh Sùng không vui phê bình Lãnh Hoài Cẩn.

Lộ Tư Lượng vỗ cánh tay của anh động viên: “Cháu hãy đưa Vị Ương về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, bà nội đã có chúng ta chăm sóc rồi, cháu đừng quá trách bản thân,

hôm nay là do bà nội cháu đã quá đáng.”

“Vị Ương, hôm nay xin lỗi cháu, lần sau cháu đến dinh tổng thống, thím hai sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu và A Cẩn.”

Lộ Tư Lượng lại nhẹ nhàng nói với Thẩm Vị Ương.

Bây giờ Thẩm Vị Ương mới có thể hiểu tại sao nhân cách phụ lại hơi gần gũi với Lộ Tư Lượng.

Bà ấy thật sự rất tốt với A Cẩn.

Dù là ngài tổng thống cũng nghiêm khắc lo lắng cho anh.

Vợ chồng bọn họ đều đối xử rất tốt với A Cẩn, chẳng trách ngay từ đầu A Cẩn đã một lòng một dạ với ngài tổng thống, liều mạng lập chính tích để ủng hộ ông ấy ngồi

lên cao.

“Anh, hôm nay anh hơi mất bình tĩnh rồi.”

Mọi người đều vây quanh bà cụ. Sau khi đưa bà cụ đến bệnh viện, Lãnh Hoan vẫn còn lề mề ở trong nhà cùng bọn họ, bắt đầu quan sát tỉ mỉ Lãnh Hoài Cẩn.

”Chị dâu, chị đã cho anh ấy uống thuốc mê gì vậy? Trước đây anh ấy không phải người dễ nổi nóng như vậy.”

Thẩm Vị Ương lập tức giải thích: “Có lẽ là vì vừa rồi bà cụ nói hơi nặng lời, A Cẩn chỉ bảo vệ chị, không muốn chị chịu ấm ức.”

Quả thật đây là nguyên do mà ban này Lãnh Hoài Cẩn đã nổi nóng, nhưng Lãnh Hoan vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Anh Cẩn, nếu anh không muốn chị dâu chịu ấm ức thì anh cứ kéo thẳng chị dâu đi là được rồi. Tại sao lại nói toạc ra chuyện của Yến Hồi? Anh cố ý chọc bà nội tức chết sao?”

Lãnh Hoài Cẩn không phải là người không có chừng mực như vậy, cho dù bất mãn với bà cụ Lãnh đến đâu anh cũng không lấy tính mạng của bà cụ ra để trêu đùa.

Nhưng vừa rồi, rõ ràng anh không cần phải nói ra chuyện của Yến Hồi, mà có thể dẫn Thẩm Vị Ương rời khỏi đó ngay.

Nhưng anh lại vạch trần chuyện của Yến Hồi để chọc giận bà cụ.

Rất khó để người khác không nghi ngờ rằng do anh cố ý chọc tức bà cụ.

Khi Lãnh Hoan nói ra những lời này, Thẩm Vị Ương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô vô thức nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn vừa cúi đầu thì bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô, nên thẹn quá hóa giận buông tay cô ra tự bỏ đi.

“Em thích nghĩ sao thì nghĩ.”

Câu nói này như đang nói với Lãnh Hoan, nhưng Thẩm Vị Ương biết anh đang nói với cô.

Lúc này cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ đã làm anh bị tổn thương.

Nhưng anh thật sự không cố ý sao?

Rõ ràng vừa rồi anh đã cố tình dùng lời lẽ để đâm vào tim của bà cụ.

Chắc mục đích cuối cùng của anh không nghiêm trọng như lời Lãnh Hoan nói, ước gì có thể dùng những lời này để chọc giận bà cụ, nhưng anh thật sự muốn dùng

những lời này để tổn thương bà cụ Lãnh.

Nhân cách chính sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.

Nếu đêm nay bà cụ thực sự xảy ra chuyện, vậy thì anh toi đời rồi.

“Hoan Hoan, chuyện tối nay là do A Cẩn sai, gần đây anh ấy vừa xuất viện, tâm trạng hơi nhạy cảm, nên mới..”

“Chị không cần phải giải thích, em không có ý gì cả, mà chỉ cảm thấy hôm nay anh Cẩn hơi khác lạ mà thôi.”

Lãnh Hoan ngắt lời cô.

“Chuyện này chủ yếu là do Yến Hồi và Tùy Giản không đi theo lẽ thường, nhưng anh ấy chọn hôm nay cũng là vì giúp đỡ anh chị.”

Thẩm Vị Ương cảm thấy khó hiểu: “Giúp đỡ anh chị ư?”

Lãnh Hoan khẽ thở dài: “Anh Yến Hồi vốn định để cô từ từ tiếp nhận chuyện này, nhưng vì hôm nay bà nội gọi chị và anh Cẩn tới để ép hai người nhượng cổ phần. Anh họ nghĩ rằng nếu có chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra thì bà nội sẽ không có tâm trạng để gây khó dễ cho anh chị nữa.”

Hóa ra là vậy.

Thẩm Vị Ương không ngờ Yến Hồi lại giúp đỡ cô và Lãnh Hoài Cẩn nhiều như vậy.

Lãnh Hoan nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Vị Ương thì nói tiếp: “Chị không cần phải kinh ngạc, trước đây đều là anh Cẩn bảo vệ anh ấy. Hồi trước khi trong nhà

xảy ra chuyện, cô dượng đã nhốt anh ấy lại cũng là anh Cẩn đã cứu anh ấy ra, còn dẫn anh ấy đến nhà họ Thời để ngắm nhìn nữa. Mặc dù nhà họ Thời đã biến thành một

đống hoang tàn, nhưng anh Cẩn thật sự đối xử tốt với anh Yến Hồi. Bây giờ anh Cẩn gặp khó khăn, tất nhiên anh Yến Hồi sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.”

”Đúng là nhà họ Lãnh vô tình, nhưng nó lại là lợi ích thúc giục nhà họ Lãnh phát triển. Nếu gạt những thứ này qua một bên, ít nhất là nhánh chính chúng em đều mong anh Cẩn sẽ không gặp chuyện gì.”

“Có lẽ chị khó mà thấu hiểu tình cảm trong nhà chúng em, nhưng bây giờ chị đã là một thành viên trong gia đình, dù không hiểu cũng phải chấp nhận, tình thân nhà họ

Lãnh chỉ tồn tại sau khi gia tộc hưng suy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK