Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị Ương, tại sao đột nhiên lại thay đổi ý định? Chẳng lẽ em thật sự yên tâm để anh ta mang hai đứa nhỏ đi sao?”

khi hai anh em Thẩm Quân và Thẩm Y Y rời đi cùng Lãnh Hoài Cẩn, Cố Trường Đình gọi điện cho Thẩm Vị Ương.

Lúc này, sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt ghé vào bên giường, cười khổ nói: “A Quân nói với em, thằng bé chưa từng gặp bố, muốn đến nhà bố ở.”

“Đứa nhỏ đã nói như vậy rồi, anh cảm thấy em còn có thể làm gì đây?”

Cách điện thoại di động, Cố Trường Đình có thể cảm nhận được sự mất mát của Thẩm Vị Ương, anh ta an ủi: “A Quân là một đứa trẻ hiểu chuyện, thằng bé chỉ là tò mò về Lãnh Hoài Cẩn mà thôi, thằng bé sẽ không bỏ em để chọn Lãnh Hoài Cẩn đâu.”

nôn.

Đứa nhỏ là do chính tay cô nuôi lớn, đương nhiên cô có lòng tin đối với đứa con của mình rồi.

“Thật ra, điều em lo lắng là Hà Sở, cô ta còn biết sự tồn tại của hai đứa trẻ trước Lãnh Hoài Cẩn, em sợ con của em sau khi đến nhà họ Lãnh sẽ bị cô ta gây khó dễ.” Cố Trường Đình: “Không phải Lãnh Hoài Cẩn đã lên tiếng làm sáng tỏ quan hệ giữa anh ta và Hà Sở rồi sao? Anh nghe nói Hà Sở đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lãnh rồi.”

Không tuyên bố còn không sao, vừa nhắc tới cái tờ tuyên bố nhìn qua như đã nói hết tất cả nhưng thực ra chẳng nói lên cái gì đó khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn

“Hà Sở là con người có năng lực hành vi, không phải là rác rưởi, nói có thể ném ra ngoài là có thể ném ra ngoài, giữa cô ta và Lãnh Hoài Cẩn còn có Lãnh Diên, không

thể nào có thể cắt đứt sạch sẽ.”

Cố Trường Đình nghe ra cô mệt mỏi, muốn lập tức đi gặp cô: “Bây giờ em đang ở đâu, anh qua chăm sóc em.”

Khách sạn do Lãnh Hoài Cẩn mở, Thẩm Vị Ương còn chưa mất lý trí đến nỗi cho Cố Trường Đình tới đây thêm loạn.

“Không sao, hiện tại em đã khỏe lên rất nhiều rồi, ngày mai có thể đi làm bình thường.”

“A Quân và Y Y bây giờ nhận bố với Lãnh Hoài Cẩn cũng không phải chuyện xấu. Nếu như Lãnh Hoài Cẩn thật lòng yêu thương bọn nhỏ, thì A Nặc sẽ được cứu, em sẽ trông chừng Hà Sở, không để cho cô ta làm hại đến con của em.”

“Vậy cũng được.” Im lặng một lúc, Cổ Trường Đình mới khàn giọng hỏi: “Em cùng Lãnh Hoài Cẩn hiện tại phát triển thế nào rồi?”

Thẩm Vị Ương: “Có lẽ vì thực sự em khác so với trước đây, nên bây giờ anh ta có hứng thú với em nhiều hơn lúc trước, nhưng hiện tại nếu nói anh ta đã yêu em rồi thì

cũng khó nói lắm.”

Đối với một người đàn ông lạnh lùng như Lãnh Hoài Cẩn, bốn năm trước cô đã dùng thời gian một năm cũng không thể khiến anh yêu cô, hiện tại chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh làm sao có thể yêu cô nhanh như vậy.

Sự gần gũi của anh với cô chỉ là dục vọng chiến thắng và chiếm hữu của một người đàn ông mà thôi, điều này không đủ để khiến anh tình nguyện đi cứu đứa con mà

cô sinh ra.

“Anh ơi, nơi này lớn thật đấy.”

Ở trang viên nhà họ Lãnh, khi Thẩm Y Y vừa mới xuống xe nhìn thấy tòa trang viên nguy nga xa hoa trước mắt này, ánh mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.

“Chỗ này còn đẹp hơn cả lâu đài của công chúa nhỏ.”

Thẩm Quân liếc nhìn, sau đó không chút khách khí trợn mắt nhìn em gái: “Đồ ngốc không có tiền đồ này.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn hai anh em đấu võ mồm với nhau mà cảm thấy rất thú vị, mỉm cười ngồi xổm xuống muốn ôm Y Y: “Từ nay đây sẽ là nhà của Y Y, Y Y về sau sẽ là công chúa nhỏ của bố.”

Cho dù là Lãnh Diên, anh cũng chỉ có một bộ mặt nghiêm túc.

Bây giờ đối xử với Thẩm Y Y, thái độ của anh lại tốt đến không ngờ, nhìn cô công chúa nhỏ trông giống Thẩm Vị Ương này, trong lòng anh trở nên mềm nhũn.

Nhưng anh đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn cá nhân của mình, Thẩm Y Y nhìn bàn tay đang dang ra của anh, rất kháng cự trốn sau lưng Thẩm Quân.

“Chị Lãnh Diên mới là công chúa nhỏ của ông, tôi đã nhìn thấy ông chơi trò nhấc lên cao với chị ấy rồi.”

Khi cô bé nói đến nửa câu sau, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập sự ai oán khó có thể miêu tả, nhìn qua dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, nhớ tới ngày đó khi cô bé và Thẩm Quân đến nhà trẻ đã thấy anh ôm Lãnh Diên.

Vậy khi đó cô bé đã biết anh là bố của mình rồi sao?

Lần đầu tiên, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy mình ghê tởm và đáng ghét.

Vì trong lúc vô tình anh đã làm con gái của mình buồn.

“Y Y“, Anh kiên nhẫn ngồi xổm trước mặt cô bé, dỗ dành cô bé: “Lãnh Diên là chị gái, con và con bé đều là con gái của bố, đều là công chúa nhỏ của nhà họ Lãnh” “Vậy tôi sẽ không làm công chúa nhỏ của ông nữa.” Cô bé tủi thân kéo lấy ống tay áo anh trai trốn sau lưng của anh trai, hai mắt ướt sũng giống như muốn khóc lên: “Ở chỗ mẹ, tôi là công chúa nhỏ duy nhất.”

Tuy rằng Thẩm Quân bình thường thích đấu võ mồm với em gái, nhưng ở bên ngoài lại rất thích bao che khuyết điểm.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn có bộ dạng như sói đuôi to muốn tới gần em gái, cậu bé lập tức tràn ngập địch ý nhìn anh: “Ông dẫn chúng tôi tới đây chỉ là muốn cho chúng tôi thấy nhà ông sang trọng như thế nào sao?”

“Chúng tôi không thiếu tiền.” Cậu bé nói thêm mà không sợ chọc tức Lãnh Hoài Cẩn: “Trước kia, ở nước ngoài, chúng tôi từng sống trong một ngôi nhà lớn với daddy, hơn nữa tình cảm giữa mẹ và daddy rất tốt.”

Quả nhiên, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn tối sầm lại: “Ý con là lúc ở nước ngoài mẹ con và Cố Trường Đình đã ở cùng nhau sao?”

Thẩm Quân hờ hững nhún vai nói: “Chuyện này tôi không biết, dù sao buổi sáng bọn họ đều cùng đi từ trong phòng ra.”

Cùng đi từ trong phòng ra.

Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay, trong lòng như nham thạch nổ tung, lửa cháy hừng hực, hận không thể giết Cố Trường Đình.

Thẩm Quân nhìn bộ dạng thiếu chút nữa tức chết của anh, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Phòng bếp cũng là phòng, trước kia mẹ thường xuyên cùng daddy chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ. May mà lúc này quản gia Lý kịp thời tới, Lãnh Hoài Cẩn nhịn xuống

việc muốn tìm Cố Trường Đình tính sổ.

“Đây là cậu chủ và cô chủ nhỏ sao?” Quản gia Lý nhìn thấy Thẩm Quân thì có chút sửng sốt, bởi vì Thẩm Quân rất giống Lãnh Hoài Cẩn khi còn bé.

“Cậu chủ nhỏ giống hệt cậu khi còn bé.”

Tâm tình Lãnh Hoài Cẩn tốt hơn một chút: “Có lẽ là bởi vì gen di truyền của tôi quá mạnh mẽ, cho nên mới có thể sinh ra đứa con trai đẹp trai như vậy.”

Thẩm Quân: “Đồ tự luyến.”

Sau khi bảo hai người giúp việc khác đưa Thẩm Quân và Thẩm Y Y vào, chú Lý mới nhỏ giọng nói với Lãnh Hoài Cẩn: “Cô chủ nhỏ Lãnh Diên hiện đang bị sốt, luôn cầm tay cô Hà không cho rời đi, cho nên cô Hà bây giờ vẫn còn ở đây.”

Dù gì Lãnh Diên và Hà Sở là mẹ con có quan hệ huyết thống, ngay cả Lãnh Hoài Cẩn cũng không có quyền ngăn cách họ.

“Nếu đã như vậy thì để cô ta ở lại đây với Lãnh Diên vài ngày, chờ Lãnh Diên khỏi bệnh rồi nói sau.”

Chú Lý có chút lo lắng.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn ông hỏi: “Chú đang lo lắng điều gì thì có thể nói thẳng.”

Chủ Lý nghe vậy mới dám mở miệng: “Bây giờ con của cậu đã trở lại, bên phía cô chủ nhỏ Lãnh Diên…”

ו

Lãnh Hoài Cẩn: “Điều này chủ yên tâm, tôi đã nói qua rồi, tôi sẽ coi Lãnh Diên như con ruột của mình, sau này nhà họ Lãnh cũng sẽ giao cho con bé.”

“Còn về con của tôi.”

Anh nhìn về phía bóng lưng của hai đứa nhỏ, tự giễu cười một cái.

“Bọn chúng không thiếu những thứ này.”

Sau khi tiến lên vài bước thì anh dừng lại.

“Chuyện tôi đón bọn nhỏ đến đây tạm thời đừng cho mẹ tôi biết, hiện tại quan hệ của tôi cùng bọn nhỏ không tốt lắm, đừng để bà ấy đổ thêm dầu vào lửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK