Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thư Đồng đã nghe nói, Thẩm Vị Ương vì muốn giữ tỉnh táo ở nơi thi mà đã lấy dao rọc giấy rạch rách chân mình, hoàn toàn dựa vào ý chí để thi môn toán cô học không ổn nhất.

Mấy ngày thi còn lại, cô đều là ở khách sạn, không hề về nhà họ Lâm ở.

Cô ta cho rằng cô thi rất tệ nên không muốn về nhà, cho nên lúc sau mới không giở thêm trò gì nữa.

Ai biết con nhóc đó lại ác với bản thân như vậy, lợi dụng cơn đau để khiến bản thân tỉnh táo.

Hiện tại còn thi đậu đại học Đế Đô.

Đây chính là trường đại học hàng đầu của nước A, sau khi thi đậu thì về cơ bản có thể nói giá trị bản thân đã tăng lên một bậc, nếu cô may mắn quyến rũ được một cậu ấm nhà giàu trong đó thì đời này của cô ta cũng chỉ có thể bị cô giẫm đạp dưới chân.

Lâm Thư Đồng làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra.

Vì vậy buổi tối hôm đó cô ta lại chạy đến phòng ngủ của Thẩm Vị Ương, định lấy trộm thư thông báo trúng tuyển của cô.

Nhưng vừa vào cửa, cô ta đã bị một chậu nước bẩn đổ ụp lên đầu.

Đây là nước Thẩm Vị Ương dùng để lau nhà!

Cô ta giận đến nỗi hai mắt đỏ bừng bừng, định đi vào dạy dỗ con banh kia.

Nhưng khi đi vào, lại không thấy Thẩm Vị Ương đâu.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng con thế nào?”

Đỗ Lệ Hoa nghe thấy tiếng động nên chạy đến, thấy con gái mình nhếch nhác như vậy, lập tức đau lòng tìm tới khăn giấy lau sạch người cho cô ta.

Lâm Thư Đồng tức giận đẩy bà ta ra, giận dữ nói: “Cái con Thẩm Vị Ương láo toét này, nó lại dám tính kế con.”

Nói xong lại tủi thân nhìn bà ta nói: “Mẹ, điểm của con thì ngay cả đại học chuyên ngành cũng không đậu được, nhưng Thẩm Vị Ương lại thi đậu đại học Đế Đô, chẳng

lẽ sau này lúc nào con cũng phải chịu cảnh bị cô ta đè đầu cưỡi cổ à? Con còn nghe nói, người thừa kế của những dòng họ lớn và giàu có cũng sẽ đi học ở đại học Đế Đô, đây chính là cơ hội tốt nhất để làm quen bọn họ đấy.”

Một trường đại học mà thôi, cô ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, điều mà cô ta quan tâm thật sự chính là cô ta có thể gia nhập vào vòng thừa kế mới nhất, quyền lực nhất của đất nước A hay không.

Mặc dù nhà họ Lâm cũng kinh doanh buôn bán, gia đình khá giả, nhưng so với những nhân vật khổng lồ như nhà họ Lãnh, nhà họ Tiêu, nhà họ Lục thì nhà họ Lâm còn chẳng đáng bằng con tép.

Con gái có ý chí trèo cao như vậy, là nhờ mình đào tạo dạy dỗ từ bé, lúc này đương nhiên Đỗ Lệ Hoa sẽ giúp cô ta.

“Con yên tâm, con bé đó trốn không xa được đâu, mẹ cũng sẽ không gọi con bé đó về nữa.”

Đỗ Lệ Hoa siết chặt hai tay thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy mưu tính.

“Hôm nay người nhà họ Lục tới, nếu khiến bọn họ hiểu nhầm tưởng con chính là Thẩm Vị Ương, thì việc học đại học của con sẽ được giải quyết ngay thôi.”

Nhà họ Lục.

Mắt Lâm Thư Đồng vụt sáng: “Là người bố xui xẻo đó của cô ta sao?”

Đỗ Lệ Hoa gật đầu: “Chính là nhà họ Lục, năm đó bởi vì bố con bé mang mệnh xui xẻo nên đã bị đưa cho nhà người khác nuôi dưỡng, bây giờ bố con bé thật sự đã chết

sớm lại còn khắc chết cả vợ, nhà họ Lục cảm thấy áy náy, muốn hối lỗi nên định đón Thẩm Vị Ương về.”

Vừa nghĩ tới Thẩm Vị Ương là con riêng lưu lạc bên ngoài của một dòng tộc lớn, Lâm Thư Đồng đã oán hận đến nghiến răng: “Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ, chúng ta thật sự để Thẩm Vị Ương được đón về làm công chúa nhà quyền quý hay sao?”

Đỗ Lệ Hoa cười khẩy: “Con nhóc đó không về được đâu, mẹ đã sắp xếp xong hết rồi, sau này con mới là công chúa nhỏ của nhà họ Lục.”

Đúng lúc nhà họ Lục gặp phải rắc rối, có người muốn ra tay với cô công chúa bí mật này của nhà họ Lục.

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại thì thấy trước mắt mình là một màn tối đen, sau một lúc thích ứng, cô nhận ra hình như trên đầu mình đang trùm thứ gì đó, cho nên mới nhìn

thấy trước mắt là một màn đen thui như vậy.

Cảm giác dưới người như đang chuyển động, có thể cô đang ngồi trên xe.

Không, không đúng, có mùi của nước biển, còn có mùi cá, chẳng lẽ là đang ở trên thuyền ư?

Cô âm thầm suy đoán.

Cô đang ở đâu?

Bởi vì lúc thi đại học bị Lâm Thư Đồng chơi xấu, còn có tối hôm qua nghe lén được mợ nói chuyện với cậu, muốn tìm quan hệ nhờ vả để Lâm Thư Đồng thay thế cô đi

học tại đại học Đế Đô, cô biết không thể ở lại nhà họ Lâm được nữa, len lén nhảy xuống chạy trốn từ cửa sổ tầng hai, sau đó mới trốn đi chưa được bao xa đã mất ý

thức.

Khi tỉnh lại thì chính là tình trạng như bây giờ.

Thư thông báo trúng tuyển của cô đâu?

Cô theo vô thức đưa tay ra, nhưng cảm giác được hai tay mình đã bị trói chặt bởi dây thừng.

Không phải Đỗ Lệ Hoa phát điên phát rồ tìm người bắt cóc cô muốn giết người giấu xác đâu nhỉ?

“Đừng có lộn xộn, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kề trên cổ khiến cả người Thẩm Vị Ương cứng đờ, lập tức ngoan ngoãn không dám động đậy nữa.

Nghe giọng nói này này, chắc là một gã đàn ông không lớn tuổi lắm.

“Xin, xin chào, tôi, có thể cho tôi biết sao anh lại muốn bắt tôi sao?”

Nghe thấy cô nơm nớp lo sợ hỏi như vậy, gã đàn ông kia khẽ cười: “Cô cả, cô đang nói chuyện với một người tên buôn người đấy à?”

Tên buôn người.

Cô lại bị Đỗ Lệ Hoa bán cho một tên buôn người.

Thẩm Vị Ương siết chặt hai nắm tay, chỉ mong sao có thể chém hai mẹ con không biết xấu hổ kia thành trăm nghìn mảnh.

“Đừng lo lắng, tạo không phải tên buôn người bình thường đâu.”

Lưỡi dao lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi trên gương mặt cô, anh ta bình tĩnh nói.

“Nếu mày ngoan ngoãn phối hợp với bọn tao, chỉ cần anh mày tới cứu mày, tao cũng sẽ không làm gì mày cả.”

Thẩm Vị Ương cảm thấy khó hiểu: “Anh gì cơ, tôi không có anh.”

Ngược lại thì có một cô em họ lòng dạ độc ác.

Người đàn ông này không nói gì nữa, Thẩm Vị Ương cảm giác hình như anh ta đã rời khỏi chỗ bên cạnh cô.

Cô cố gắng di chuyển cơ thể mình, tìm xem xung quanh có vật gì có thể dùng để cắt đứt sợi dây thừng hay không.

Nhưng tìm mãi cũng không tìm ra thứ gì.

Kết quả gã đàn ông kia bất ngờ đi vào, phát hiện cô có suy nghĩ chạy trốn, thẳng thừng cho cô một đạp, giận dữ nói: “Còn muốn chạy à? Không phải tạo đã bảo mày

ngoan ngoãn hay sao?”

Bị anh ta đạp cho một cú, Thẩm Vị Ương cảm thấy mình như sắp võ vụn, đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt.

Thảm hại hơn là, cô nhận ra hình như bà dì của cô đã đến.

Thật lúng túng khi mà ngay thời điểm cô bị bắt cóc thế này.

“Rốt cuộc mày có phải cô chủ nhỏ của nhà họ Lục hay không?”

Cô bị gã đàn ông này xách lên, trùm mặt mặt bị gã đàn ông đang giận đùng đùng tháo ra, cô nhìn thấy khuôn mặt âm u đáng sợ trên đó còn có hai vết sẹo, trong đó một con mắt chỉ toàn lòng trắng, giống như mắt cá chết còn hằn lên từng tia máu.

Cô sợ hãi vô cùng, thét chói tai đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi.

“Đáng sợ lắm đúng không?”

Anh ta ấn cô lên tường, bắt cô quan sát thật tỉ mỉ con mắt mù lòa kia của anh ta ở khoảng cách gần.

“Đây chính là tác phẩm của anh mày đấy, mày nói xem tao có nên móc một con mắt của mày ra hay không, đem đến cho hắn ta làm quà ra mắt?”

“Tôi, tôi không có anh trai, anh nhất định đã lầm rồi, tôi không có anh.”

Cô vẫn chưa tròn mười tám tuổi, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình cô chỉ là trải qua những việc bình thường đến mức không thể bình thường hơn của một cô học sinh

mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nhìn thấy một kẻ ghê rợn như vậy.

Cô sợ tới nỗi cả người nhũn ra, giọng nói run rẩy.

“Đại, đại ca, anh nhất định đã bắt lầm người rồi, tôi không có anh, tôi thật sự không có anh. Á…”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị gã đàn ông này cho một cái tát.

“Con nhóc thối tha lại dám lừa gạt tao!”

Thẩm Vị Ương ăn cú tát này, cảm thấy xương trên mặt mình đã sắp võ nát.

Trước kia cô thường xuyên bị Đỗ Lệ Hoa đánh, nhưng gã đàn ông này quá khỏe, nếu so với Đỗ Lệ Hoa thì phải gấp mười lần, một cái tát đã phá tan toàn bộ sức chịu

đựng của cô.

Cô chảy nước mắt nhưng không dám nói nữa, sợ làm anh ta giận điên lên, mình sẽ bị đánh chết ở chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK