Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nói thẳng một câu xin lỗi mà không hề có lời mở đầu, Lãnh Hoài Cẩn không hiểu lắm, hỏi lại: “Có ý gì vậy?”

“Em cảm thấy bản thân quá nặng, tôi cõng em đến đây rất vất vả nên áy náy sao?”

Thẩm Vị Ương: “…”

Thật là lạnh lẽo.

Không nói nửa câu sau thì anh sẽ chết sao?

“Tôi đang nói đến bài kiểm tra tâm lý ngày hôm đó, tôi hiểu lầm anh, tôi không biết đó là bài kiểm tra tâm lý, tôi không nên… không nên phản bác anh như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì giống như ngày thường, nghe thấy cô giải thích như vậy, chỉ hờ hững ừ một tiếng, có vẻ dường như không để bụng chuyện này

Đáng lẽ anh không so đo với mình, theo lý thuyết hẳn Thẩm Vị Ương nên cảm thấy may mắn, cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, thở phào một hơi mới đúng.

Nhưng tưởng tượng đến việc anh không so đo với cô hoàn toàn là bởi vì anh vốn không quan tâm đến cảm xúc của cô, không quản cô cảm thấy thế nào về anh, trong

lòng cô như hít phải một ngụm khí lạnh, buồn bã đến mức luống cuống.

Thì ra mấy ngày nay chỉ có một mình cô khổ sở vì tình cảm của mình, người ta vốn không hề buồn phiền lo âu vì bất kỳ chuyện gì cả.

Tình yêu đơn phương sao có thể khiến người ta cảm thấy phiền phức như vậy.

Vào lúc cô đang giận dỗi thì Lãnh Hoài Cẩn đã mở nắp bình giữ nhiệt, múc cho cô một bát cháo nóng.

Cô không nhận lấy mà lại tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng, ngạc nhiên liếc qua một cái, sau đó nói: “Không thấy ngon miệng, không muốn ăn.”

Lãnh Hoài Cẩn không phát hiện cô đang giận dỗi nên lúc nghe thấy cô nói như vậy còn tưởng rằng cô thật sự thấy nhạt miệng, cũng không ép buộc cô nữa.

“Vậy khi nào em muốn ăn thì đi tìm y tá Lý nhờ hâm nóng lại, tôi có cho một ít gừng tươi và bạch đậu khấu vào trong, có tác dụng xua tan hàn khí.”

“Anh cho vào sao?” Thẩm Vị Ương bắt được một thông tin rất có ích trong lời nói của anh, mắt long lanh sáng rực lên: “Cháo này là anh cố ý nấu cho tôi?”

Lãnh Hoài Cẩn bị ánh mắt kích động vui sướng của cô nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, ngượng ngùng tránh khỏi ánh mắt sáng long lanh của cô, trả lời: “Đúng

lúc trong phòng có nguyên liệu nên nấu một ít, nếu cô không muốn ăn thì bảo y tá Lý ăn đi, đừng lãng phí.”

“Bây giờ tôi lại thấy muốn ăn rồi.” Tâm trạng của Thẩm Vị ương tự nhiên tốt lên, hơi kiêu ngạo nhìn anh nói: “Nếu anh đút cho tôi, tôi sẽ ăn hết toàn bộ.”

Lúc cô nhìn một người, trong mắt sẽ chỉ chứa mỗi hình bóng của mình người đó, dáng vẻ ướt át tràn ngập tình cảm.

Không ai có thể thốt ra lời từ chối yêu cầu của cô khi bị cô nhìn chằm chằm như vậy.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lãnh Hoài Cẩn thật sự bưng bát cháo nhỏ lên, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cô.

Lúc này Thẩm Vị Ương chỉ nói vậy mà thôi, cũng không thật sự trông mong người đàn ông vô tâm này đút cháo cho mình.

Nhưng bây giờ anh lại thật sự đút cháo cho cô.

Có phải anh… có phải thật ra anh cũng hơi để ý đến cô không?

“Nếu còn cười tiếp nữa thì sẽ chảy nước miếng đấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Thật sự đây là lần đầu tiên anh gặp một người như cô, có thể công khai thẳng thắn thích một người như vậy.

đủ.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới trở nên hơi rụt rè, cái miệng nhỏ nhắn ăn từng thìa cháo anh đút cho, ánh mắt nhìn anh chằm chằm như thể ngắm thế nào cũng không

Lãnh Hoài Cẩn mất tự nhiên tránh ánh mắt cô, dày vò mãi mới đút xong bát cháo cho cô.

“Thêm một bát nữa đi, tôi vẫn còn muốn ăn.”

Chớp mắt một cái đã xong rồi, cô còn chưa hưởng thụ đủ đâu đấy.

Ai quan tâm anh có thích cô hay không, chỉ cần anh đối xử tốt với cô là được rồi.

Lãnh Hoài Cẩn không được tự nhiên đặt bát lên bàn rồi nói: “Chừng ấy cũng khá đủ rồi, tôi còn có việc, đợi lát nữa cô tự ăn đi.”

“Anh muốn đi bây giờ sao?”

Tâm trạng của Thẩm Vị Ương hơi ủ rũ, không muốn anh rời đi lúc này.

Sự dịu dàng anh dành cho cô mỗi lần đều có giới hạn, ai biết lần sau lúc gặp lại anh có tự nhiên giờ chứng mà lại đối xử lạnh lùng với cô hay không chứ.

Lãnh Hoài Cẩn đương nhiên nhìn ra Thẩm Vị Ương muốn anh ở lại bầu bạn với cô nhưng có một số việc chưa thể thẳng thắn thành khẩn bày tỏ vào lúc này.

Lục Vân Sâm vẫn chưa đến.

“Hôm nay cường độ huấn luyện của em quá cao, sau này phải tự chú ý, lần sau chưa chắc sẽ may mắn đúng lúc gặp được tôi như vậy đâu.”

Anh đứng dậy, dáng vẻ hơi cứng ngắc, cổ hết sức không nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự chờ mong kia của cô.

Thẩm Vị Ương không nghe theo cũng không muốn buông tha cho anh, nói: “Vậy mỗi ngày tôi đều sẽ đi tập luyện buổi sáng với anh. Nếu tôi té xỉu chắc anh không đến

nỗi thấy chết mà không cứu chứ, anh ba?”

Anh ba?

Không thể không nói, cô nhóc này quả thật rất biết cách làm nũng.

Lãnh Hoài Cẩn cảm giác máu nóng dâng trào, cơ thể căng thẳng.

Trước kia lúc cô gọi anh là anh ba, anh suýt nữa đã không kiềm chế nổi, bây giờ lại gọi tiếp bằng giọng điệu nũng nịu như vậy, thật đúng là…..

“Nghỉ ngơi cho tốt, em phải nhớ kỹ mục tiêu cuối cùng của em là gì.”

Sau khi nhắc nhở cô cần chú ý vào mục tiêu của mình, anh rời đi mà gần như trốn chạy.

Nếu còn không đi, anh thật sự không biết rốt cuộc mình có thể ngồi yên mà không hề rối loạn hay không.

Thẩm Vị Ương nhìn về hướng anh vừa rời đi, hai tay vỗ lên hai má đỏ ửng nóng bừng của mình.

Vậy rốt cuộc anh có ý gì với cô đây?

Cô để ý thấy vừa nãy anh có chỗ không thích hợp lắm, tuy rằng cảm thấy khá xấu hổ nhưng nếu anh không thích cô thì sao lại có thể có dáng vẻ đó được.

Nếu buổi tối hôm đó lúc đưa thuốc đến cho anh, cô không cảm thấy sợ hãi mà lùi bước vào thời khắc cuối cùng đó thì có lẽ quan hệ bây giờ của bọn họ sẽ vô cùng

thân mật.

Ừm, đúng vậy, chắc chắn là anh rất thích cô, chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi.

Hơn nữa có thể anh cảm thấy tình yêu chốn công sở không ổn lắm, sợ người khác nói anh đối xử đặc biệt với cô, đối nhân xử thế không công bằng cho nên anh mới xa

lánh cô.

so.

Bọn họ ở Ám Dạ là quan hệ cấp trên cấp dưới, đúng là tình yêu công sở, nhưng vùng đất hoang vu khỉ ho cò gáy như Ám Dạ thì lấy đâu ra văn phòng với chả công

Bởi vì để ý thấy phản ứng kỳ lạ lúc này của Lãnh Hoài Cẩn nên lúc Thẩm Vị Ương nghĩ lại mọi chuyện cứ có cảm giác mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, đầu óc rối loạn

nhưng cũng đột nhiên trở nên thông suốt.

Càng thông suốt thì càng hối hận, nếu gạo nấu thành cơm sớm một chút thì đêm nay anh nhất định sẽ ở lại với cô.

Ôi chao, Thẩm Vị Ương ơi là Thẩm Vị Ương, mày suy nghĩ đâu đâu vậy, từ lúc nào mà mày lại mê trai như vậy chứ?!

Cô phiền não vò tóc mình, bắt buộc bản thân không được suy nghĩ nữa.

Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là vượt qua đợt tuyển chọn cuối cùng để ở lại, chỉ có như vậy cô và Lãnh Hoài Cẩn mới có tương lai.

Nếu bỏ qua người đàn ông tốt như anh thì sẽ rất khó để tìm được người khác tốt như vậy nữa, cô nhất định phải theo đuổi anh bằng được.

Ngày hôm sau, cô lại thức dậy sớm đi tập luyện, cũng cùng giờ giống ngày hôm qua.

Đầu bếp La hoảng sợ: “Bà cô ơi, hôm nay cháu lại muốn đến phòng y tế nữa sao?”

Thẩm Vị Ương an ủi: “Ngài yên tâm, hôm nay cháu nhất định sẽ chú ý, ngày hôm qua Tiểu Hòa đã dạy cháu một vài kỹ xảo tập luyện buổi sáng rồi.”

Nói xong, cô nhìn về phía chuồng heo: “Cháu đã trộn xong thức ăn cho heo rồi, đủ cho bọn chúng ăn một ngày, buổi tối trở về cháu sẽ quét dọn chuồng heo, không bắt ngài phải lo lắng nhiều đâu ạ.”

Đầu bếp La thở dài: “Tôi đang nói đến chuyện cho heo ăn đấy hả? Vị Ương, cháu còn trẻ, lại còn là một cô gái nhỏ, đừng tự làm mình khó xử.”

Thẩm Vị Ương cười toe toét: “Không khó xử gì cả đâu ạ, cháu thích như vậy, cháu đi trước đây.”

Cùng một thời gian giống ngày hôm qua, nói không chừng hôm nay vẫn có thể gặp được Lãnh Hoài Cẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK