Buổi biểu diễn trực tiếp của cô giáo Dương Bình không chỉ nhảy đẹp mà khâu thiết kế sân khấu cũng vô cùng đặc sắc, mang cảm giác mờ mờ ảo ảo như một giấc mơ.
Mấy đứa trẻ đều sững sờ, nhất là Y Y và A Quân, hai đứa trẻ xinh đẹp, không chớp mắt theo dõi toàn bộ quá trình.
“Mẹ, thật đẹp làm sao! Y Y có thể chụp chung với cô giáo này không ạ? Y Y thích trang phục của bà ấy.”
Màn trình diễn kết thúc, khi người dẫn chương trình bắt đầu nói chuyện giới thiệu quá trình và hoạt động của lễ hội giao lưu văn hóa mấy ngày nay, Tiểu Y Y nhỏ giọng
hỏi Thẩm Vị Ương, trong lòng hơi kích động.
A Quân cũng dùng đôi mắt to xinh đẹp kia nhìn Thẩm Vị Ương, tràn đầy chờ mong.
Thẩm Vị Dương xoa đầu hai đứa con nhỏ, cười nói: “Hai con chờ một lát, đợi ông hai đi lên phát biểu xong, mẹ sẽ dẫn các con đến chỗ cô giáo chụp ảnh, được
không?”
Hai đứa trẻ vui vẻ đồng ý. “Dạ, được ạ!”
Sau khi tổng thống phát biểu xong, Thẩm Vị Ương đã dẫn hai bé đi vào hậu trường xin chữ ký của cô giáo Dương Bình.
Lúc này, Thân Khiết đang tẩy trang ở hậu trường.
Bây giờ cô ấy có thể được coi là một ngôi sao nhỏ nổi tiếng, lần này cô ấy sẵn sàng lên đây múa phụ họa, không dễ dàng gì để trang điểm bằng thuốc màu như vậy trên
mặt.
“Nếu cô gặp em sớm hơn, có lẽ cô đã có thể khuyến khích em học khiêu vũ với cô.”
Dương Bình tự cầm bông tẩy trang lau mặt cho cô, ánh mắt không giấu được sự tán thưởng và yêu thích.
“Cảm ơn cô, để em tự làm.” Thân Khiết lấy khăn tẩy trang từ tay cô giáo lau mặt, cười đáp: “Ước gì có thể gặp cô sớm hơn, em ghen tị với cuộc sống của cô bây giờ.”
Dương Bình nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô ấy, cười thở dài: “Em cũng nói như thế, cô không hiểu rõ giới trẻ các em, bây giờ thời thế đã khác, người trẻ có thể bình tĩnh chuyên tâm vào một việc cũng không nhiều lắm.”
Bà ấy đến bàn trang điểm bên cạnh để lau khô tay, sau đó vừa trò chuyện với Thân Khiết vừa tháo khăn trùm đầu.
“Cô từng có một học trò rất tài năng và xinh đẹp. Con bé là một trong những hạt giống tốt nhất trong một triệu người. Trong những năm múa với cô, cô hy vọng rằng con bé sẽ đi biểu diễn với cô sớm nhất. Cô biết rằng cả đời này Dương Bình cô không có con nhưng vũ đạo của cô cần có một người thừa kế, hơn nữa con bé cũng rất có thiên phú, tương lai nhất định có thể vượt qua cô.”
“Thế nhưng thì sao… tạo hóa trêu ngươi.”
Dương Bình thở dài, đưa ngón tay vuốt ve các phụ kiện tóc trên bàn thẫn thờ.
“Người này số phận đã định, với đầu óc của con bé mà đi học khiêu vũ thì thật sự lãng phí nhân tài.”
Hầu hết thời gian Dương Bình rất ưu nhã, bà ấy giống như một nàng tiên không nhiễm bụi trần, Thân Khiết hiếm khi thấy bà ấy buồn bã như vậy.
Có vẻ như cô giáo Dương thực sự cảm thấy có lỗi với học trò của mình.
“Là phòng nghỉ của cô giáo Dương, cô không được vào, không được vào”
“Cút đi, mở mắt chó ra xem tôi là ai, dám ngăn cản tôi, anh cho là mình sống quá lâu sao?”
“Cô à, cô thật sự không thể đi vào. Đây là phòng nghỉ của cô giáo Dương. Cô giáo Dương không thích người không hẹn trước đến quấy rầy cô ấy.”
“Hẹn cái gì, bản công chúa muốn gặp ai thì gặp, cút ra ngoài! Thân Khiết đúng không? Mày cút ra ngoài cho tao, mày đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, hôm nay tao
nhất định phải xử lý mày.”
Khi Thân Khiết đang nghĩ cách an ủi Dương Bình thì có một cuộc tranh cãi giữa nhân viên bảo vệ và một cô gái trẻ ngoài cửa.
Dương Bình cũng nghe thấy, nhìn Thân Khiết và hỏi: “Là đến tìm em? Bạn của em đấy à?”
“Có lẽ là không,” Thân Khiết lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, muốn đi ra ngoài nhìn một chút, “Để em đi xem thử.”
Chẳng có đứa bạn nào lại chửi mắng muốn xông vào đánh nhau với cô ấy như thế.
Cộng thêm giọng nói này không quen thuộc với cô ấy chút nào.
“Đồ chó, là mày!”
Thân Khiết vừa bước ra thì Haya xông tới tát cô ấy.
Haya không phải loại con gái yếu đuối, bình thường cô ta thích chơi mấy loại thể thao nên tay cô ta khỏe hơn người khác rất nhiều, cô ta tát một cái khiến Thân Khiết
ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy Thân Khiết yếu ớt ngã nhào xuống đất, trong mắt Haya càng thêm khinh thường, cúi đầu nhìn cô ấy cười lạnh: “Ngã rồi sao? Quá vô dụng, nhìn bộ dạng yếu ớt của mày, anh A Cẩn có thể xem trọng mày sao?”
“Cô gái trẻ, cô đang làm gì đấy?”
Dương Bình lập tức chạy tới đó Thân Khiết đứng dậy, không hài lòng nhìn Haya hống hách kia.
“Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, sao lại vô duyên vô cớ đánh người thế hả?”
Haya nhìn Dương Bình đang nói đó cho Thân Khiết, không vui nói: “Gì mà vô duyên vô cớ đánh người? Cô ta quyến rũ người đàn ông của tôi, vì sao tôi không thể đánh
cô ta?”
Nghe cô ta nói như vậy, Dương Bình nhìn Thân Khiết đang được mình đã dậy dò hỏi: “Cô ta nói như vậy là có ý gì?”
Thân Khiết lắc đầu: “Cô giáo, hãy tin em, em không biết cô ta, càng không biết cô ta đang nói tới ai.”
“Cô gái này, người đàn ông của cô là ai?”
Thân Khiết thực sự yếu đuối, cô ấy thực sự không biết phải nói gì khi đối mặt với Haya thô lỗ, xấu xa.
Nhưng trong mắt Haya, cô ấy là đồ thảo mai giả vờ yếu đuối.
Cô ấy càng yếu đuối, lửa giận trong lòng càng lớn, cô ta xông thẳng lên túm cổ áo Thân Khiết, dạy cho cô ấy một bài học: “Mày không biết sao? Mày dụ dỗ ai? Mày
không biết mày dụ dỗ ai sao? Con khốn, hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc làm người tình.”
Khuôn mặt của Thân Khiết thực sự ngày càng giống ả đàn bà rẻ tiền Thẩm Vị Ương kia.
Haya ước gì cô ta có thể xé nát khuôn mặt này.
Thân Khiết chưa bao giờ thấy một người vô lý như vậy, nhưng cô ấy đã thực sự không thể chống trả nổi lực kéo của Haya.
Dương Bình cũng không nõ nhìn học trò của mình bị người phụ nữ điên này lôi đánh, lập tức tiến lên đồ cho.
Vì vậy, khi Thẩm Vị Ương đưa hai con đến để chụp ảnh với cô giáo đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn Haya đang đánh Thân Khiết, Thân Khiết thì ngoan cố chống cự
còn cô giáo Dương thì đang gõ ra.
“Cút đi, đừng cản trở bản công chúa!”
“Cô giáo…”
Nhìn thấy cô giáo bị Haya điên cuồng đẩy ngã xuống đất, Thẩm Vị Ương lập tức chạy tới đã lấy cô giáo.
Dương Bình nhìn thấy Thẩm Vị Ương thì sửng sốt, thật lâu sau mới dám lên tiếng: “Vị Ương, em tới rồi.”
Đã nhiều năm không gặp, Thẩm Vị Ương vừa thấy cô giáo, khóe mắt liền ươn ướt: “Cô, em đến gặp cô.”
“Y Y, A Quân, hai con trông chừng cô giáo nhé”
Sau khi nhờ bảo hai đứa trẻ, cô tiến lên tách Haya và Thân Khiết ra.
Cô biết rằng đây là mối họa đối với Thân Khiết.
Haya đến gây rắc rối cho cô ấy không đơn giản là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, mà muốn trút giận lên người Thân Khiết trông rất giống cô.
“Công chúa Haya, xin cô hãy dừng tay lại!”
Cô chặn đứng nắm đấm đang chuẩn bị giáng xuống người của Thân Khiết, rồi hất cô ta sang một bên
“Đây là nước A, không phải là nơi để cô hống hách!”