Thẩm Vị Ương không muốn người ta biết chuyện cô và Lãnh Hoài Cẩn ở bên nhau, cho nên hai người chỉ nhìn nhau trong chốc lát, chỉ có hai người mới hiểu được ý tứ
trêu chọc.
Tùy Tố, người rất nhạy cảm với chuyện của Lãnh Hoài Cẩn, cũng chỉ cau mày cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy giữa hai người họ dường như có điều gì đó không đúng, nhưng
cô ta không thể nói rõ được là ở đâu.
Thẩm Vị Ương khẽ cười nhạt, sau đó ánh mắt buồn cười rơi vào Triệu Miêu Miêu: “Viết ngược tên thì thật nhàm chán, không bằng trồng cây chuối đi, nếu tôi có thể vượt
qua bài kiểm tra trong 8 giây, cô phải trồng cây chuối trong một tiếng, thấy thế nào?”
Triệu Miêu Miêu bị dáng vẻ tự tin của cô làm cô ta thấy hơi rụt rè, không biết cô đang muốn làm gì.
Triệu Miêu Miêu bắt đầu hơi do dự.
Thẩm Vị Ương luôn là người không ra bài theo lẽ thường, trước đây mỗi lần Tùy Tố khiêu khích cô đều không được lợi gì, nếu như lần này cô lại có thể ra chiêu bất ngờ, chẳng phải cô ta lại xấu mặt giống như lần trước bị nhốt trong nhà vệ sinh sao?
“Vị Ương, cô đừng dọa Miêu Miêu, cô thì có bản lĩnh gì chứ, cứ dựa vào thực lực của mình mà nói chuyện. Nếu như cô thực sự có thực lực như vậy, Miêu Miêu cũng không phải là người không giữ lời.”
Thấy Triệu Miêu Miêu do dự, Tùy Tố lập tức nhảy ra dàn xếp ổn thỏa.
So với việc nói là cố gắng dàn xếp ổn thỏa, thì phải nói là cô ta nhìn thấy Triệu Miêu Miêu không dám động đậy, nên chủ động xông tới, đạp Triệu Miêu Miêu vào hố
lửa.
Nhưng Triệu Miêu Miêu tức giận mà không dám nói ra, chỉ có thể cắn răng nhìn Thẩm Vị Ương hét lớn: “Đúng vậy, nếu như cô có năng lực đó, có thể hoàn thành bài kiểm tra trong vòng 8 giây, tôi sẽ trồng cây chuối một tiếng để xin lỗi cô.”
“Là do cô nói đấy nhé.”
Thẩm Vị Ương nhếch môi cười khẩy, sau đó ra sau đứng vào hàng, xếp hàng chờ đợi.
Trong lòng Triệu Miêu Miêu cảm thấy sợ hãi nhưng rất nhanh đã thành công an ủi mình.
Trừ khi Thẩm Vị Ương là thần tiên, nếu không cô không thể tăng nhanh tốc độ của mình trong thời gian ngắn như vậy.
Lúc trước, cô có thể hóa giải mọi nguy cơ dưới chiêu của Tùy Tố, chẳng qua là dựa vào sự khôn vặt của bản thân mà thôi, nhưng lần này, hoàn toàn là kiểm tra thực lực, không phải dùng sự khôn vặt của cô là có thể.
Triệu Miêu Miêu không phải là người duy nhất có ý nghĩ như vậy, đám người đang hóng hớt chuyện vui cũng cảm thấy Thẩm Vị Ương không biết tự lượng sức mình.
Mặc dù cô thực sự rất thông minh và tiếp thu mọi thứ nhanh chóng, nhưng với trình độ bây giờ của họ, cũng không phải trình độ thiên phú bẩm sinh.
Thời gian cô bắt đầu tiếp nhận hệ thống huấn luyện khá muộn, nên thật sự bị tụt lại phía sau, chỉ dựa vào trí khôn vặt vãnh của mình thì không có cách nào đuổi kịp
trong thời gian ngắn như vậy.
Đừng nói là 8 giây, lần này cô có thể đạt tiêu chuẩn hoàn thành trong vòng 10 giây đã xem là một kỳ tích nhỏ rồi.
Với ý tưởng hóng hớt chờ đợi chế giễu của mọi người, rốt cuộc sau ba bốn người cũng đến Thẩm Vị Ương.
Đứng trên cọc gỗ, ánh mắt Thẩm Vị Ương liếc qua vị trí Lãnh Hoài Cẩn, thấy mặt anh vẫn không có chút cảm xúc, trông không lo lắng cho cô chút nào, trong lòng thấy hơi buồn bực.
Mặc dù cô biết anh vì tin tưởng năng lực của mình.
Nhưng cô vẫn muốn xem dáng vẻ anh quan tâm đến cô như thế nào.
Mộ Dung Văn Dư còn cuống cuồng hơn cả Lãnh Hoài Cẩn.
“Cậu ba, nếu không đạt 10 giây thì phải loại thật ư? Bọn họ đã huấn luyện lâu như vậy, nếu loại đi thì thật sự quá tàn nhẫn.”
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn hờ hững liếc nhìn Mộ Dung Văn Dư một cái: “Cô rất sợ cô ấy không thể tiếp tục ở lại đây sao?”
Mộ Dung Văn Dư bị anh liếc nhìn khiến mồ hôi toát ra đầm đìa, lúng túng cười nói: “Tôi, tôi cảm thấy Vị Ương rất có tiềm năng, nếu cô ấy có thể ở lại, nói không chừng
sau này còn có tác dụng.”
Lãnh Hoài Cẩn khẽ gật đầu, thờ ơ nói: “Đúng vậy, cô ấy rất thông minh, có lẽ sau này cô ấy có thể giúp tôi tìm ra Lãnh Hoài Sân đang ở nơi nào.”
Mặc dù Mộ Dung Văn Dư đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng khi nghe thấy cái tên Lãnh Hoài Sân, trên mặt vẫn xuất hiện một vết nứt.
Lãnh Hoài Cẩn đến đó thì ngưng, không tiếp tục nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn cô gái đang hăng hái đứng trên cọc gỗ kia: “Bắt đầu.”
Mộ Dung Văn Dư nhấn đồng hồ bấm giờ, Thẩm Vị Ương lập tức nhanh nhẹn bước nhanh đến từng cột gỗ, chạy về phía đích, nhanh như một cơn gió, linh hoạt giống
như chim én.
Khi cô chạy đến vạch đích và cởi dải vải đỏ ra, Mộ Dung Văn Dư vội bấm đồng hồ bấm giờ: “7… 7.3 giây.”
Cô ta nhìn đồng hồ bấm giờ với vẻ khó tin, đọc thành tích của Thẩm Vị Ương một cách máy móc.
Vừa rồi khi nhìn thấy tiếng bước chân của Thẩm Vị Ương, cô ta đã cảm nhận được, nhưng thời gian quá ngắn, so với con số trên đồng hồ bấm giờ lại càng sốc hơn.
Việc chạy qua cọc gỗ trăm mét trong 7.3 giây đã phá võ kỷ lục của nữ ở Ám Dạ.
Đối với con trai, nhanh nhất là 6.4 giây của Lãnh Hoài Cẩn.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn là một trong những người thừa kế của gia đình Lãnh, đã được huấn luyện nghiêm ngặt từ nhỏ, trong khi Thẩm Vị Ương vốn chỉ là một cô gái bình
thường.
Sau khi nghe được thành tích của Thẩm Vị Ương, tất cả những người có mặt đều trợn to hai mắt, nhìn Thẩm Vị Ương với vẻ khó tin, thậm chí là muốn quỳ lạy.
Sao có thể, sao lại có thể có một thành tích ghê gớm như vậy.
Rõ ràng là ngày hôm qua cô còn chưa được 10 giây mà.
Trong số đó, khuôn mặt của Triệu Miêu Miêu và Tùy Tố là khó coi nhất.
Một người phải thực hiện lời hứa của cô ta là trồng cây chuối trong một tiếng, một người đã bị tước đoạt ngai vàng hạng nhất một cách áp đảo, thậm chí còn ở trước
mặt người cô ta thích.
“Triệu Miêu Miêu, có thể trồng cây chuối rồi, một tiếng nhé.”
Thẩm Vị Ương đi tới bên cạnh Triệu Miêu Miêu, giễu cợt nhìn cô ta cười khẩy.
Triệu Miêu Miêu nắm chặt tay, bất mãn trừng mắt nhìn cô, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta chỉ có thể có chơi có chịu, chịu đựng nỗi xấu hổ để sang bên cạnh trồng cây chuối.
Thẩm Vị Ương vốn tưởng rằng cô ta sẽ quỵt nợ, không ngờ lại dứt khoát như vậy.
Cô hơi nhíu mày, cảm thấy hơi coi trọng Triệu Miêu Miêu này.
“Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đều thông qua bài kiểm tra, chúng ta lập tức bắt đầu bài huấn luyện tiếp theo thôi.”
Thời gian huấn luyện người mới khá ngắn, lại có nhiều hạng mục, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội để nghỉ.
Thế là cả đoàn người đi theo Mộ Dung Văn Dư đến vách núi cao chót vót để huấn luyện, chỉ có Triệu Miêu Miêu ở đó trồng cây chuối với cái đầu dồn đầy máu.
Cô ta cũng không chống đã được lâu, rất nhanh đã ngã lăn xuống đất.
Khi Tùy Tố đi đến trước mặt cô ta, cô ta giữ chặt ống quần của Tùy Tố: “Tùy Tố, Tùy Tố, cậu giúp tớ với.”
Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Tùy Tố không thèm giả vờ nữa, lạnh nhạt nhìn Triệu Miêu Miêu, chán ghét nói: “Đồ vô dụng, nếu cậu xử lý xong chuyện ngày hôm qua, hôm nay làm sao cô ta còn có cơ hội khoe khoang.”
Chỉ cần cô ta nhớ lại ánh mắt tán thưởng của Lãnh Hoài Cẩn khi nhìn Thẩm Vị Ương, Tùy Tố lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Làm sao có thể có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy.
“Tùy Tố, Tùy Tố, cậu giúp tớ đi nói với chị Mộ Dung để cho tớ cùng đi huấn luyện, được không? Thẩm Vị Ương sẽ nể mặt chị Mộ Dung, cậu giúp tớ đi được không? Tớ không thể không đi huấn luyện, tớ phải được ở lại.”
Sau khi trồng cây chuối cả tiếng đồng hồ, có lẽ cô ta chỉ còn nửa cái mạng, chắc chắn sẽ lõ mất buổi huấn luyện hôm nay.
Sai một ly đi một dặm, cô ta không thể ở lại đây được.
Nhưng lúc này Tùy Tố cũng rất khó chịu, dùng chân hất cô ta ra: “Cút đi, cậu cho rằng cậu ghê gớm thế nào, mà tại sao tớ phải nói giúp cho cậu?”
Lãnh Hoài Cẩn cũng ở đây, nếu cô ta nói thay cho Triệu Miêu Miêu, chẳng phải đã xác nhận cô ta và Triệu Miêu Miêu cùng một giuộc sao?
Cô ta không thể để Lãnh Hoài Cẩn hiểu lầm cô ta là một người phụ nữ xấu xa được.