Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà họ Lãnh thật lớn, sao trước cửa còn có người canh giữ nữa nhỉ?”

ống xe đi bộ một hồi, đến trước cổng trang viên của nhà họ Lãnh, Thẩm Vị Ương không khỏi cảm thán kiểu nửa thật nửa giả.

Lâm Thư Đồng nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, cười nhạt: “Tất nhiên rồi, nhà họ Lãnh là nhà dẫn đầu trong mười tài phiệt, gia đình quyền quý lớn nhất nước A, người bình thường như chị không thể nào biết được.”

Chúng ta sinh ra giống nhau, tôi bình thường, chẳng lẽ cô không như vậy?

Thẩm Vị Ương hơi im lặng trước thái độ cao quý và thượng đẳng của Lâm Thư Đồng.

Nhưng cũng không để lộ ra ngoài, ngược lại còn giả vờ tạm thời có việc nói với Lâm Thư Đồng: “Đồng Đồng, hình như vừa rồi tôi làm rơi tai nghe trên xe taxi, mà tôi mua tận mấy trăm đồng, tôi đi liên hệ với tài xế trước đã.”

Cô nói xong bèn xoay người vội vàng rời đi.

Lâm Thư Đồng nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng lật đật của cô, khinh thường cười khẩy: “Đồ quê mùa không có tiền đồ.”

Chiếc tai nghe có mấy trăm đồng cũng xem là của quý, đúng là không có tiền đồ.

Nhưng đúng lúc cô rời đi, nếu cô ta vào trước, cô ta sẽ có thể ở riêng với cậu chủ Lãnh nhiều hơn.

Trong lòng Lâm Thư Đồng đắc ý suy nghĩ, sau khi lấy ra một chiếc gương nhỏ, sửa lại tóc tai và xem lại trang điểm có trôi không, cô ta lắc lư eo đi về phía cổng trang viên của nhà họ Lãnh.

“Dừng lại, cô là ai?”

Người bảo vệ ngăn cô ta lại, lạnh nhạt chất vấn.

Thái độ Lâm Thư Đồng rất tốt, giọng nói nũng nịu: “Chào anh, tôi đến đây để tìm cậu chủ nhà các anh, cho hỏi bây giờ anh ấy có ở nhà không?”

Bảo vệ lạnh nhạt nhìn cô ta: “Cô tìm cậu chủ nào?”

Nhà họ Lãnh kiểm soát chặt chẽ thông tin của những người thừa kế tương lai, khi chưa xác định được người tiếp theo nắm quyền, thế giới bên ngoài sẽ không biết được

thông tin của tất cả những người thừa kế.

Lâm Thư Đồng bị chất vấn, cô ta biết người Thẩm Vị Ương leo lên là cậu chủ của nhà họ Lãnh, bởi vì ngày đó khi anh chàng đẹp trai đưa cô về nhà họ Lãnh, anh đang ngồi trên chiếc xe đặc biệt của nhà họ Lãnh với ký hiệu xe là hoa tường vi màu đen.

Nhưng nếu phải nói là cậu chủ nào của gia đình Lãnh và tên là gì thì trong ghi chú chưa từng nhắc đến.

Nhưng khó khăn này hoàn toàn không làm khó được Lâm Thư Đồng, cô ta cố ra vẻ, nhìn bảo vệ nói: “Tôi là Thẩm Vị Ương, cô chủ của nhà họ Lục, tự tôi vào tìm anh ấy là được.”

Nhà họ Lục cũng là một trong mười tài phiệt, việc cô chủ nhà họ Lục muốn vào nhà họ Lãnh chỉ là chuyện vặt vãnh.

Nhưng không ngờ, bảo vệ nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô, cô là cô chủ nhà họ Lục?”

Lâm Thư Đồng cười khẩy: “Làm sao, anh cảm thấy không giống à?”

Thật ra, ngoài mặt thì cười khẩy, chứ cô ta đang vô cùng chột dạ.

Dù sao cũng là hàng giả, mà chính chủ có thể quay về bất cứ lúc nào.

Sau khi bảo vệ hiểu ra, anh ta đi lấy đồ từ phòng ở ngay cửa: “Cô đợi lát, tôi gọi điện thoại hỏi đã.”

Lâm Thư Đồng thận trọng, khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an và thấy hơi kỳ lạ.

Vừa rồi nghe giọng điệu của bảo vệ, hẳn là nhà họ Lãnh không chỉ có một câu chủ, nhưng hôm đó chỉ có một cậu chủ nhà họ Lãnh đưa Thẩm Vị Ương trở về nhà họ Lâm, nếu như bảo vệ thông báo trúng người không biết Thẩm Vị Ương, cô ta vẫn không vào được.

Chẳng lẽ cô ta thật phải chờ Thẩm Vị Ương đến, cùng Thẩm Vị Ương đi vào.

“Cô vào đi, bà cụ nhà tôi rất muốn gặp cô.”

Sau cuộc điện thoại, người bảo vệ nói với Lâm Thư Đồng.

Lâm Thư Đồng có chút ngạc nhiên: “Bà cụ nhà anh là bà nội của cậu chủ Lãnh?”

Dễ dàng vậy sao? Còn có thể gặp mặt phụ huynh?

Trong lòng Lâm Thư Đồng vui mừng khôn xiết.

Nếu sớm biết cô ta đã nghe lời kẻ quê mùa đó, ít nhiều cũng phải mua chút đồ đến thăm, để tạo ấn tượng tốt với bà cụ.

Đúng rồi, bây giờ tên quê mùa ấy vẫn chưa đến, chỉ cần nhờ cô mua ít đồ là được.

Lúc lên xe tham quan ở trang viên của nhà họ Lãnh, cô ta gọi điện cho Thẩm Vị Ương nhờ cô mua vài thứ.

Thẩm Vị Ương, người đang núp trong bóng tối, muốn để Lâm Thư Đồng làm con chốt thí dò đường giúp mình, cũng hơi ngạc nhiên.

“Vào trang viên của nhà họ Lãnh dễ vậy ư, bà cụ nhà họ Lãnh còn muốn gặp cô?”

Mặc dù nhà họ Lâm cũng làm ăn, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhà họ Lãnh, có thể nói là không có giao điểm nào cả, nhà họ Lãnh không thể nào biết

đến gia tộc như nhà họ Lâm.

Lâm Thư Đồng sốt ruột nói: “Em có cách của em, bây giờ chị mau đi mua quà đi, nếu mua quả tốt, em còn có thể giới thiệu cho chị gặp bà cụ Lãnh.”

“Được.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng đáp lại, sau đó đi thẳng ra cửa, nói với bảo vệ rằng cô là người làm của cô gái vừa rồi. Vừa rồi Lâm Thư Đồng có nói trước với bảo vệ, cho nên không nói lời nào cũng được cho vào.

Vốn định nhờ Lâm Thư Đồng đánh lạc hướng sự chú ý của bảo vệ, rồi sau đó cô lẻn vào nên mới mang theo Lâm Thư Đồng đến đây.

Không ngờ em họ của cô rất có bản lĩnh, có thể nghênh ngang bước vào nhà họ Lãnh, ắt hẳn đã giả danh cô chủ danh giá của nhà nào đó, trước kia cô ta cũng đã từng

làm chuyện này.

“Chú tài xế, nhà họ Lãnh lớn quá, sao lại có nhiều biệt thự như vậy?”

Ngồi trên xe tham quan, Thẩm Vị Ương cảm thán nửa thật nửa giả, như thể chưa từng nhìn thấy sự đời.

Vẻ ngoài cô xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng ấm áp, người tài xế chở cô có ấn tượng tốt nên nói thêm vài câu: “Ngoài cậu chủ nhà họ Lãnh còn có cô chủ, vì nhu cầu công việc nên thường ở bên này, mỗi người một căn, bà cụ ở nhà chính.”

“Nhà chính à?” Thẩm Vị Ương cố tình ra vẻ ngây thơ, cảm thán: “Chắc chắn là biệt thự đẹp nhất nhỉ, có phải căn càng gần bà cụ thì càng là người được bà cụ yêu thích không. Nơi ở cũng tốt hơn, địa vị ở nhà họ Lãnh cũng cao hơn?”

Cô có đọc một số sách liên quan đến kiến trúc, có thể thấy cách bài trí nơi ở của nhà họ Lãnh có liên quan đến phong thủy, nhưng cô không chắc địa vị của Lãnh Hoài

Cẩn ở nhà họ Lãnh như thế nào, chỉ có thể thử hỏi thăm xung quanh.

Chú lái xe không hề cảnh giác gì với cô, cứ thuận theo lời cô mà tán gẫu: “Không chắc, người ở gần dĩ nhiên là người bà cụ thích, nhưng địa vị cũng chưa chắc là cao

nhất.”

“Bà cụ không thích, nhưng tương lai có thể có vị trí cao nhất. Dù sao tôi cũng đề cao cậu ba, trong số các cậu chủ đời này, cậu ấy là người có khả năng thừa kế nhà họ Lãnh nhất. Chỉ tiếc bà cụ không thích cậu ấy, tương lai có thể không nói trước được.”

Cậu ba, ý chỉ Lãnh Hoài Cẩn sao?

Lãnh Diệp luôn miệng gọi anh ba anh ba, hẳn là Lãnh Hoài Cẩn, nhìn cách bọn họ cư xử, hẳn là cậu chủ dòng chính của nhà họ Lãnh.

Cho nên bà cụ nhà họ Lãnh không thích anh, vậy chẳng lẽ anh ở cách nhà chính xa nhất sao?

Thẩm Vị Ương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy sắp đến căn biệt thự lớn nhất xa hoa nhất, thầm suy đoán Lãnh Hoài Cẩn sẽ ở nơi nào.

Vừa mới đi hết con đường chính, cô đã suy đoán sơ bộ về cách bố trí của trang viên.

Có nơi có phong thủy tốt nhất, đương nhiên sẽ có nơi có phong thủy xấu nhất, trong một đại gia tộc lâu đời như nhà họ Lãnh, hẳn là bà cụ sẽ càng mê tín, nếu không thích Lãnh Hoài Cẩn thì chắc anh sẽ ở chỗ đó, nơi có vẻ tương khắc.

Chỗ đó không phải nơi anh ở thì chính là nơi ở của người anh song sinh của anh, mà cho dù tìm thấy Lãnh Hoài Sân cũng tốt.

“Chú tài xế, cám ơn chú, chú đi làm trước đi, cô chủ nhà tôi bảo tôi đứng ở cửa đợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK