Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Can, A Can!”

Trong giấc mơ, tâm trí Thẩm Vị Ương chỉ tràn ngập hình ảnh Lãnh Hoài Cẩn bị xà ngang đập vào lưng vì cứu cô, khi tỉnh dậy toát mồ hôi khắp người, vẫn không cách nào thoát ra khỏi cơn ác mộng ngay lập tức.

Mộ Thanh Hoan đau lòng đưa cốc nước nóng cho cô: “Uống chút nước đi, Lãnh Hoài Cẩn đã bình an vô sự, bây giờ đang truyền nước biển trong phòng bệnh.” Thẩm Vị Ương nắm chặt cốc thủy tinh chứa nước nóng, thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần anh ấy không sao là được.”

Mộ Thanh Hoan cảm thấy cô bình tĩnh lại hơi nhanh, nhìn cô nói: “Anh ấy tỉnh rồi, cậu không đi thăm anh ấy sao?”

Thẩm Vị Ương không nói gì, chỉ ngẩn người cầm cốc thủy tinh trong tay.

Mộ Thanh Hoan kỳ lạ nói: “Hai người các cậu đúng là kỳ lạ ghê, lúc anh ta tỉnh lại cũng giống như thế. Mới đầu còn sốt ruột lo lắng cho cậu, sau đó biết cậu không bị sao thì bình tĩnh lại, cũng chẳng thèm sang thăm cậu.”

Mảng sáng trong đáy mắt Thẩm Vị Ương hơi run lên, trầm giọng nói: “Anh ấy không muốn đến thăm tớ sao?”

Mộ Thanh Hoan càng nghĩ càng thấy kỳ lạ: “Hình như vậy, nhưng anh ta thật sự lo lắng cho cậu, lúc hôn mê cũng không ngừng gọi tên cậu. Ngược lại sau khi tỉnh dậy

thì trầm mặc không vui, ngoài việc nói vài câu khi đang làm việc, những lúc khác chỉ toàn ngẩn người.”

“Làm việc?” Thẩm Vị Ương chậm rãi nhìn Mộ Thanh Hoan, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa một nỗi buồn không dễ nhận ra: “Anh ấy đã bắt đầu làm việc rồi sao?”

Nhân cách phụ không biết làm những việc này.

Nếu như đã bắt đầu làm việc.

Vậy anh, anh đã trở lại.

Chẳng trách anh không muốn đến gặp cô.

Anh tránh cô còn không kịp, làm sao anh có thể muốn gặp cô chứ.

“Em tỉnh rồi sao?”

Lúc này Lục Vân Sâm mở cửa đi vào, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt: “Đây là cháo gà bà nội dậy sớm để nấu cho em, em hãy nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Anh ấy cẩn thận múc đầy một bát, sau đó cầm thìa đút cho cô.

Thẩm Vị Ương thấy hơi cảm động, cười đùa: “Chị dâu vẫn còn ở đây, anh đối xử với em như vậy không sợ chị dâu giận sao?”

Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan nhìn nhau, mỉm cười đặt bát lên bàn: “Vậy thì đợi Lãnh Hoài Cẩn đến đút cho em ăn, anh không phục vụ em nữa, để tránh chị dâu của

em ghen.”

Mộ Thanh Hoan lập tức biện hộ cho mình, bất mãn nhìn Lục Vân Sâm nói: “Tại sao em phải ghen? Em và Vị Ương là bạn thân nhất của nhau, cần gì phải ghen với cô ấy

chứ?”

Người nói không cố ý, nhưng khi Thẩm Vị Ương nghe thấy tên của Lãnh Hoài Cẩn, đáy mắt dần tối lại, cô do dự một lúc mới hỏi Lục Vân Sâm: “Anh à, đợt này em có thể

về nhà họ Lục ở được không? Em nhớ bọn nhỏ rồi, cũng không biết bây giờ bọn nhỏ thế nào nữa.”

Lục Vân Sâm gật đầu: “Đương nhiên là có thể, nhưng em muốn đưa Lãnh Hoài Cẩn đi cùng sao? Vừa rồi anh đến thăm anh ta, hình như anh ta có gì đó không đúng, hai người cãi nhau à?”

Lục Vân Sâm cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người họ cùng nhau trốn thoát trong biển lửa, theo lý mà nói thì tình cảm còn phải sâu sắc hơn trước, nhưng lúc nãy khi anh ấy

đến phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn để thăm anh, có nhắc đến Vị Ương, nhưng Lãnh Hoài Cẩn luôn mang vẻ mặt hờ hững, thậm chí dáng vẻ như không quan tâm đến.

Anh hỏi rất nhiều về tình hình của Vị Ương, nhưng lại không hề muốn đến thăm Vị Ương, chẳng phải chuyện này rất lạ sao?

Thẩm Vị Ương cũng không biết nên nói gì về chuyện giữa cô và nhân cách chính phụ của Lãnh Hoài Cẩn, nên chỉ đáp qua loa lấy lệ: “Chỉ là hờn giận vu vơ thôi, chúng em có chút chuyện không vui, có lẽ cần phải bình tĩnh lại, em sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Lục Vân Sâm không hỏi thêm câu nào nữa, anh ta tin rằng Thẩm Vị Ương có bản lĩnh xử lý tốt chuyện của mình: “Được rồi, vậy em cùng anh trở về thăm các con và bà

nội, bà nội nghe tin xưởng pháo hoa bị nổ đã rất lo lắng cho em.”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Vậy em đi gặp bác sĩ Trác và bác sĩ Úy một lát, sau đó cùng anh trở về.”

Lục Vân Sâm liếc nhìn Mộ Thanh Hoan, bảo Mộ Thanh Hoan rời đi cùng mình trước: “Vậy anh và Thanh Hoan sẽ đi trước, em ở đây đợi một lát, anh sẽ gọi bác sĩ Trác và bác sĩ Úy cùng đến đây.”

Lan.

Họ chỉ biết Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn đã đi giải cứu Úy Lan bị bắt cóc, nhưng lại không biết chính xác ai đã bắt cóc Úy Lan, cũng như lý do tại sao lại bắt cóc Úy

Thẩm Vị Ương không muốn nói nhiều, Lục Vân Sâm cũng tôn trọng cô nên không hỏi thêm gì nữa.

Có được người nhà chu đáo như vậy, khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy rất thoải mái.

Cô vốn vẫn đang nghĩ cách để giải thích.

Bây giờ họ không hỏi cô, cô cũng bớt đi được gánh nặng này.

Một lúc sau, Trác Thính Phong dẫn Úy Lan đến.

Trên trán Úy Lan có dán miếng gạc, những phần còn lại thì trông khá ổn.

Nhưng cũng đủ để Thẩm Vị Ương cảm thấy áy náy.

“Bác sĩ Úy, thật xin lỗi, lần này đã liên lụy đến cô rồi.”

Úy Lan ngồi xuống bên giường an ủi cô: “Có gì mà phải xin lỗi chứ, tôi là bác sĩ, cho dù không phải là cô và tổng giám đốc Lãnh, tôi cứu người khác cũng phải chấp

nhận nhiều

nguy hiểm như vậy. Chỉ vì điều này mà tôi có thể không cứu người sao? Hơn nữa, hai người còn là bạn thân nhất của Thính Phong.”

Ủy Lan quan tâm đến khó khăn của họ như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy tốt hơn, sau khi nói chuyện Ủy Lan một lúc, cô mới nhìn về phía Trác Thính Phong hỏi: “Anh ấy

đã trở lại rồi sao?”

Trác Thính Phong hiểu ý của cô, lập tức nói: “Trở lại rồi, vừa rồi lúc tôi kiểm tra cậu ấy, cậu ấy cũng rất phối hợp, cũng nói xin lỗi tôi và Ủy Lan, hẳn là giống như trước

đây.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt chăn, tâm trạng phức tạp hỏi: “Vậy sau này, nhân cách phụ có còn xuất hiện nữa không? Bây giờ anh ấy đã hoàn toàn bình phục rồi chứ?”

Trác Thính Phong: “Không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt, tâm trạng của cậu ấy rất ổn định, vẫn là anh Cẩn mà tôi quen biết, kiên nhẫn và có trách nhiệm, mọi việc đều vì lợi ích của nhà họ Lãnh.”

Nghe đến câu cuối cùng, ngón tay đang nắm chăn của Thẩm Vị Ương suýt cấu vào da thịt.

“Vậy anh ấy định xử lý chuyện này như thế nào? Có phải anh ấy không định làm gì Lãnh Linh Lung không?”

Trác Thính Phong sợ cô không vui nên suy nghĩ kỹ lại mới nói: “Sức khỏe của bà cụ Lãnh không được tốt, cần người ở bên chăm sóc. Nói thế nào thì Lãnh Linh Lung

cũng là chị gái của cậu ấy, một giọt máu đào hơn ao nước lã, hai người họ đều cùng một dòng máu.”

“Mặc dù bình thường bà cụ rất nghiêm khắc với cô cháu gái này, nhưng nếu như lúc này Lãnh Linh Lung xảy ra chuyện gì, e rằng bà cụ sẽ không qua khỏi.”

Thẩm Vị Ương cười nhạt: “Nếu như hôm nay là A Cẩn gặp nạn, bà cụ có lo lắng hay đau lòng không?”

Đương nhiên Trác Thính Phong không tiện đánh giá chuyện của người khác, nhất là chuyện của nhà họ Lãnh, cho nên liếc nhìn Úy Lan cầu cứu.

Úy Lan an ủi: “Vị Ương, bỏ qua chuyện quá khứ đi, tôi cũng không tính toán. Cô có muốn đến thăm tổng giám đốc Lãnh không? Lần này ngàn cân treo sợi tóc, hai người cũng không dễ dàng gì. Bây giờ mọi chuyện đã yên ổn, có một số việc phải nói cho rõ ràng.”

Giữa Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn đã xảy ra quá nhiều hiểu lầm và tốn quá nhiều thời gian, giờ khó khăn lắm cả hai mới nguôi ngoai, nên tìm cơ hội trò chuyện đàng

hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK