Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giải quyết chưa?”

u khi bước đôi chân dài ra khỏi phòng của Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn lại trở về vẻ lạnh lùng không gần gũi với người khác thường ngày.

Vệ Trạch cung kính tiến lên: “Đã xử lý toàn bộ nhưng phải giải thích với ngài Lãnh Hạo như thế nào, những người anh xử phạt đều là người của ông ta.”

Lãnh Hoài Cẩn vừa đi ra ngoài vừa cười khẩy: “Tôi xử lý mấy tên súc sinh thấy chết mà không cứu, chú ba còn có thể nói gì tôi?”

Thấy dáng vẻ muốn giết người của anh, Vệ Trạch im lặng không dám nói thêm lời nào.

Lần này sau khi trở về, tâm trạng của anh trở nên u ám đáng sợ.

Có phải vì cô Thẩm chịu uất ức ở đây không?

“Cậu chủ Lãnh, cậu chủ Lãnh, xin anh tha cho tôi!”

Trưởng thôn liên tục dập đầu trên mặt đất, muốn xin Lãnh Hoài Cẩn tha cho ông ta một lần.

Nhưng khi tiếng súng vang lên, trong mắt Lãnh Hoài Cẩn không có bất kỳ gợn sóng nào, chứ đừng nói là thương hại hay mềm lòng.

“Mang xuống, chớ làm bẩn khoang tàu.”

“Vâng.”

Anh trầm giọng ra lệnh, nhưng lúc quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Vị Ương đang trốn ở trong góc.

Sự tàn bạo trên người anh lắng xuống một chút, anh đưa tay về phía cô.

Vệ Trạch cảm thấy cậu ba thật là vô tư, nhìn thấy một màn máu me như vậy, làm sao bây giờ con gái người ta có thể không sợ anh được.

Nhưng cô gái này thực sự không sợ anh chút nào, còn thật sự tiến tới nắm tay anh, nhìn những người đàn ông đó bị kéo đi như súc sinh với ánh mắt lạnh nhạt giống

như anh.

“Không còn đàn ông nữa, sau này thôn này sẽ ra sao?”

Cô hỏi Lãnh Hoài Cẩn.

Hầu hết những người đàn ông tham gia lần này đều là trụ cột của thôn, nếu bọn họ không còn nữa, sau này thôn này sẽ phát triển như thế nào.

Lãnh Hoài Cẩn thương xót vuốt tóc cô, đem đầu cô tựa vào trong lồng ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải vẫn còn phụ nữ đấy à? Hơn nữa, có lẽ những người đàn

ông còn sống sót có trách nhiệm và có lương tâm hơn.”

“Nếu trong lòng em cảm thấy không thoải mái, anh có thể nói với chú hai của anh từ bỏ thôn này. Một nơi man rợ như vậy, ai có thể đảm bảo rằng bây giờ chúng ta không phải đang nuôi sâu độc.”

Cũng vài ngày trước, anh mới xác nhận được lý do tại sao có rất nhiều bé gái bị lừa bán trong thôn này, ngoài đám súc sinh của Hồng Kỳ ra, nguyên nhân lớn hơn là do

chính thôn này ẩn chứa một đường dây buôn bán các bé gái.

hời.

Còn người cầm đầu chính là trưởng thôn vừa bị anh giết chết.

Ai có thể ngờ được rằng, người ông có vẻ hòa nhã trong thôn đó, khi lũ trẻ đùa cùng ông ta, điều mà ông ta nghĩ đến là làm thế nào để bán những đứa trẻ này với giá

Sự thật quá chấn động, sau khi Thẩm Vị Ương nghe được hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Con của ông ta cũng từng là trẻ con, ông ta cũng từng là bố của đứa trẻ, sao lại làm chuyện mất hết tính người như vậy?

“Thấy khó chịu thì đừng suy nghĩ nữa.”

Hai người ngồi trên khoang tàu lặng lẽ ngắm nhìn những đợt sóng cuộn trào, anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô rồi ôm cô vào lòng.

Khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, anh sững người một lúc rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Thẩm Vị Ương bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm cho xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, không phải anh đặt ở đầu giường của em là muốn tặng cho em

à?”

“Không phải.”

Anh nói hẳn hoi, trông có vẻ hơi nghiêm túc.

Đáy lòng Thẩm Vị Ương như đánh trống, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Hóa ra không phải tặng cho cô sao?

“Không phải tặng em thì tặng cho ai?”

Anh nhẹ nhàng trêu chọc, đem cô ra đùa bốn.

Cảm xúc trong lòng thay đổi nhanh chóng, thăng trầm nhiều đợt, lúc này cô tức giận túm lấy cổ áo của anh, bực bội nói: “Anh chọc em, đồ xấu xa.”

Nhưng anh lại cúi đầu hôn cô, dưới ánh trăng sáng, trên mặt nước phiêu bạt, hôn cô thật dịu dàng và nghiêm túc, tha thiết ôm cô vào lòng…

“Vị Ương, sinh nhật vui vẻ.”

Sau khi hôn xong, anh tựa lên trán cô, nhẹ nhàng nói.

Trong lòng cô như có một dòng nước ấm áp trào dâng, cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được nước mắt đang trào ra.

Sau khi bố mẹ và ông bà ngoại qua đời, không ai ngoại trừ Thanh Hoan nói điều này với cô.

Thật ra, cô đã nghĩ rằng lần này mình sẽ chết vào sinh nhật thứ mười tám của mình.

Nhưng anh đã đến, cứu cô và còn gửi lời chúc mừng sinh nhật cô.

Cô không bao giờ nghĩ anh sẽ biết ngày sinh nhật của mình, lại còn ghi nhớ chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng.

Đợi khi cô kìm lại những giọt nước mắt xúc động và mở mắt ra, trước mặt họ đã có thêm một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày bít tết rượu vang đỏ, còn có một chiếc bánh

sinh nhật rất đẹp với những ngọn nến sáng ngời như bầu trời sao.

“Cầu nguyện đi.”

Anh nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, bất lực nói.

Quả nhiên chỉ là một đứa trẻ hay khóc.

“Tối nay anh lại hôn em, là anh, là anh chủ động trước.”

Cô không lập tức cầu nguyện như lời anh nói, mà đột nhiên thì thầm như vậy.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô vừa cưng chiều vừa bất lực: “Muốn gì thì nói thẳng, nhé?”

Cô nắm lấy bàn tay to lớn, đan vào mười ngón tay của anh, có chút xúc động chất vấn: “Ngày mai anh có quỵt nợ giống như lần trước không?”

Đêm đó trong rừng cây gần lửa trại, anh cũng chủ động hôn cô, nhưng ngày hôm sau cô còn đang vui vẻ không thôi thì anh đã rời đi, như không có chuyện gì xảy ra,

mọi thứ đều do cô nghĩ nhiều.

Cứ nghĩ đến là lại thấy bực bội.

“Thù dai thế à?” Anh cười khế, trong mắt không che giấu được sự cưng chiều: “Nếu ngày mai anh thật sự không thừa nhận, em sẽ làm sao?”

Trai đểu.

Đáy lòng Thẩm Vị Ương tức giận mắng một tiếng, nhưng cô lại nhát gan không dám nói ra, chỉ tức giận ước một điều với bánh sinh nhật: “Vậy em sẽ ước, người nào đó không được phép quyt nợ, phải luôn ở bên em!”

Nói xong, vội vã thổi tắt nến, sợ nếu đến quá muộn thì điều ước của mình sẽ không thành.

Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Hoài Cẩn dần dần trở nên phức tạp: “Cứ lãng phí điều ước tuổi mười tám như vậy à, có chút qua loa đấy.”

“Em không nghĩ vậy.”

Cô rút nến, cắt một miếng bánh ngọt đưa cho anh, trên khuôn mặt nhỏ bé nở nụ cười rạng rõ, còn có chút e thẹn của con gái.

“Ngoại trừ anh, chưa có thứ nào em cố gắng mà không giành được.”

“Tự tin vậy hả?” Anh cầm lấy bánh ngọt, đút miếng đầu tiên vào miệng cô, nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô đang bừng sáng, tâm trạng anh cũng theo đó mà tốt lên.

Cô không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại đút bánh cho mình ăn, cô sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt cắn một miếng nhỏ.

“Lần này anh sẽ không phủ nhận.”

Chính anh cũng cắn một miếng rồi đặt đĩa lên bàn.

Đây có phải là hỗn gián tiếp không?

Thẩm Vị Ương nhìn anh dùng nĩa ăn bánh ngọt mà cô vừa ăn, trái tim cô không khỏi đập loạn nhịp.

Người lúc trước rất lạnh lùng, bây giờ lại có thể thân thiết với cô như vậy, thay đổi cũng quá nhanh đi.

Giống như nằm mơ vậy.

“Thích anh đến vậy sao?”

Nhìn thấy gò má ửng hồng của cô gái nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút đáng yêu, cũng cảm thấy mắt nhìn của cô gái nhỏ rất độc đáo. “Anh không phải là mẫu người mà một cô gái nhỏ như em sẽ thích.”

Một cô gái ở độ tuổi này nên thích một anh trai dịu dàng hoặc một đàn anh chu đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK