Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Miêu Miêu bị Thẩm Vị Ương nhốt trong nhà vệ sinh suốt một đêm, hôm sau thức dậy, tinh thần cô ta uể oải nhưng không dám nhìn Thẩm Vị Ương lần nào nữa.

Ngay cả với Tùy Tổ cũng thế, cô ta không nịnh bợ như trước. Ban đầu là ứng phó qua loa cho xong, sau đó bắt đầu trở nên xa lạ, cuối cùng dứt khoát vờ như không

nghe thấy Tùy Tố gọi mình, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Tùy Tổ.

Tùy Tổ tức đến khó thở, cuối cùng đến một ngày nọ, đợi sau khi buổi tập luyện kết thúc, cô ta chặn đường Triệu Miêu Miêu và chất vấn: “Triệu Miêu Miêu cậu làm sao thế, mấy ngày nay cậu bị điếc hay gì, tớ nói chuyện mà cậu không nghe thấy hả?”

Triệu Miêu Miêu lạnh lùng, thậm chí chán ghét nhìn Tùy Tố: “Ồ, cô Tùy có gì muốn dặn dò à?”

Dáng vẻ cười đểu này cực kỳ giống con khốn Thẩm Vị Ương kia. Trong cơn tức giận, Tùy Tố đẩy Triệu Miêu Miêu vào tường, tức giận trừng mắt: “Ý cô là sao, cô dám nói chuyện với tôi bằng thái độ này à?”

Triệu Miêu Miêu cũng đẩy ngược Tùy Tố, đây là lần đầu tiên cô ta trở tay với Tùy Tố: “Thái độ của tôi như nào, cô đối với tôi như nào thì tôi đáp trả như thế, Tùy Tố à, cô đừng quá coi trọng bản thân, tôi không có nghĩa vụ bưng bô cho cô!”

Trước giờ Triệu Miêu Miêu chỉ là con hầu nhỏ không dám thở hắt ra sau lưng mình, vậy mà bây giờ nó dám chống đối, lại còn dám giơ tay đẩy mình ra.

Tùy Tố lảo đảo lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, ngay sau đó cô ta đỏ mắt giận dữ: “Triệu Miêu Miêu mày thật to gan! Dám đối xử với tao như vậy!”

Triệu Miêu Miêu nhìn cô ta, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét: “Cô đối xử với tôi như nào hả, tối hôm đó cô ép tôi trả tiền, đòi tôi phải đuổi Thẩm Vị Ương vào nhà

vệ sinh ngủ, kết quả Thẩm Vị Ương nhốt tôi ở trong đó, cô có ra tay giúp tôi sao?”

“Sau đó Thẩm Vị Ương đi ra ngoài tắm, nhưng cô vẫn không thèm mở cửa cho tôi ra ngoài nhỉ? Tại sao? Cô sợ Thẩm Vị Ương chứ gì?”

Tùy Tố bị cô ta nói cho mặt đỏ tai hồng, há hốc mồm muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện bản thân mình không thể nói nên lời.

Triệu Miêu Miêu nói thay cô ta: “Cô đâu có sợ Thẩm Vị Ương, chỉ tính cái thân phận cô cả nhà họ Tùy thôi, Thẩm Vị Ương đã không dám động đến cô rồi, cô chỉ cảm thấy mất mặt mà thôi, rõ ràng cô khiêu khích Thẩm Vị Ương trước, kết quả bị người ta quật cho, cho nên cô cảm thấy ê mặt, quá ê mặt nên ngại không dám mở cửa thả tôi

ra.”

“Nhờ cô sĩ diện như thế mà tôi phải ngủ ở nơi bẩn tanh suốt một đêm, Tùy Tố à, cô cảm thấy mình không làm tôi thất vọng sao? Cô cảm thấy tôi vẫn có thể vì tiền mà

nịnh bợ cô như trước hả?”

Triệu Miêu Miêu cũng có lòng tự trọng.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta bị Thẩm Vị Ương nhốt vào toilet, tất cả sự tự trọng bị chà đạp, làm sao cô ta có thể thờ ơ, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra…

Tùy Tố bị cô ta nói cho xấu hổ, nhưng vẫn tìm lý do ngụy biện: “Cơ mà… Cơ mà người nhốt mày là Thẩm Vị Ương, muốn trách thì trách con đó, liên quan gì tới tao?” “Triệu Miêu Miêu, tất cả là tại Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương bắt nạt mày, nó khiến mày khó xử trước mặt nhiều người như vậy, mày nên hợp sức với tao xử nó, cho nó biết mày không phải hạng người dễ bắt nạt.”

Tùy Tố sốt ruột muốn nắm tay Triệu Miêu Miêu, khiến Triệu Miêu Miêu đứng chung một phe với mình.

Nhưng Triệu Miêu Miêu lại lùi bước về phía sau, ghét bỏ hất tay cô ta, giống như chạm vào thôi là thấy tanh bẩn: “Cô đừng ở đây tẩy não tôi, đúng là Thẩm Vị Ương nhất

tôi trong nhà vệ sinh nhưng cô mới là người đầu têu sỉ nhục trêu chọc cô ấy, chính cô sai khiến uy hiếp tôi làm như vậy, kẻ đầu sỏ là cô, tại sao tôi phải giận chó đánh mèo

Thẩm Vị Ương chứ.”

“Tùy Tổ, lúc nào cô cũng cho mình là đúng, trước giờ cô chưa từng suy xét đắn đo tới ai khác…”

Bốp!

Tùy Tố vung tay tát mạnh vào mặt Triệu Miêu Miêu, khiến cô ta không thể nói tiếp.

“Nói xong chưa?” Tùy Tố lạnh lùng nhìn cô ta: “Triệu Miêu Miêu, tao cho mày chút thể diện, mày đã ngồi lên đầu tao rồi! Nói cho mày biết, đối với tao, mày chẳng qua

chỉ là một con khốn hèn hạ không đáng một đồng mà thôi.”

Dứt lời, Tùy Tô lại tát Triệu Miêu Miêu.

“Nói chuyện với tao mà mày dám giở giọng ngang hàng hả, mày lấy gì mà đòi ngang, còn nhớ vụ mày thiếu tao cả triệu bạc không? Thiếu tạo nhiều tiền như vậy, tao

chưa đòi mày cắc nào mà bây giờ mày đã dám hất mặt hếch mũi với tao rồi.”

“Tùy Tố này thà lấy một triệu đó nuôi chó còn hơn đưa cho mày, uổng phí!”

Triệu Miêu Miêu bị đối phương tát mấy cái liên tiếp, trong nháy mắt cô ta bị đánh cho tỉnh người.

Đúng rồi, dựa vào đâu mà cô ta cò kè mặc cả với Tùy Tố, dựa vào đâu mà nói chuyện ngang hàng với người ta.

Số mình hèn mọn như vậy, ai giúp được mình thì mình nên mang ơn người đó.

”Mày muốn công bằng hả? Mày muốn lên lớp dạy đạo đức cho tao ở đây chứ gì? Được thôi, trả một triệu kia lại cho tao, sau này tao sẽ coi mày là người, nghe hết mấy bài giảng đạo đức cao thượng chó má của mày.”

Tùy Tố trừng mắt nhìn cô ta, không chịu buông tha.

Triệu Miêu Miêu cúi đầu, không dám đối diện với cái nhìn giận dữ của Tùy Tố, chỉ có thể chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi cô Tùy, tôi biết sai rồi, cầu xin cô, cầu xin cô đừng truy

cứu nữa có được không?”

Sắc mặt Tùy Tố hòa hoãn đôi chút, nhưng vẫn tỏ thái độ khinh miệt khó ở như trước.

“Biết sai rồi hả? Sao tao thấy mày vẫn thẳng lưng ưỡn ngực lắm mà, đâu có giống như biết sai?”

Triệu Miêu Miêu nghe vậy, cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt đối phương, rưng rưng nước mắt: “Cô Tùy ơi, xin cô tha cho tôi, tôi biết sai rồi, sau này tôi tuyệt đối không

làm trái ý cô nữa.”

Tùy Tố nghe vậy mới vừa lòng, vỗ vai cô ta: “Vậy mới được chứ, cầm đồ của người khác thì tay phải mềm lại. Triệu Miêu Miêu, mày nhớ cho kỹ, nếu lần sau mày còn

giảng đạo lý với tao thì trước hết trả lại tiền đã, chỉ khi nào mày trả hết nợ, tao với mày mới coi như ngang hàng, hiểu chưa?”

Triệu Miêu Miêu tưởng như đầu gối mình dính xuống đất, nhưng cô ta biết rõ dù nhục nhã đến đâu cũng phải chịu đựng, bởi vì cô ta không thể để thi thể mẹ bị đám súc

sinh kia….

“Tôi hiểu rồi, sau này cô Tùy dặn dò cái gì, tôi sẽ dốc hết sức giúp cô.”

Thấy Triệu Miêu Miêu trở lại vẻ ngoan ngoãn này, Tùy Tổ dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng nhớ tới hôm trước Triệu Miêu Miêu quỳ trước mặt Thẩm Vị Ương, Tùy Tố lại khó chịu: “Với lại sau này nhớ kỹ, mày chỉ có thể quỳ trước mặt tao, không được quy trước mặt đứa khác, nhất là cái con Thẩm Vị Ương kia, nó là con khốn tởm nhất đời này mà tao gặp, mày quỳ trước mặt nó tức là làm mất mặt tao.”

Triệu Miêu Miêu gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Hôm đó cô ta cho rằng Thẩm Vị Ương sẽ mềm lòng, sau đó vào nhà vệ sinh ngủ, giảm bớt sự phiền toái cho cô ta.

Nhưng không ngờ Thẩm Vị Ương lại cứng đầu tới cõ đó.

*

Người như Thẩm Vị Ương tuyệt đối không phải hạng tầm thường, Tùy Tố đấu với cô ấy, cuối cùng không biết ai chết trong tay ai đâu.

Nhưng Triệu Miêu Miêu còn muốn giữ gìn di thể của mẹ, tại sao tâm nguyện nhỏ như vậy, dù là Tùy Tố hay Thẩm Vị Ương đều có thể dễ dàng làm được, mà tới lượt cô ta lại khó khăn đến thế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK