Cho nên A Cẩn anh thà bóp chết em cũng không muốn nhìn em thêm một lần hay sao?
sao chứ, em đã làm sai cái gì mà anh lại ghét em tới vậy?
Bàn tay to lớn siết cổ càng ngày càng chặt, Thẩm Vị Ương hít thở khó khăn vô cùng, tầm mắt mơ hồ, cảm thấy mình dần mất đi tỉnh táo.
Trác Thính Phong sốt ruột ném sợi dây thừng buộc trên chân phải mình ra, sau đó xông tới gõ tay Lãnh Hoài Cẩn để anh buông Thẩm Vị Ương ra.
“Lãnh Hoài Cẩn cậu điên rồi à! Đây là Thẩm Vị Ương, là người phụ nữ mà cậu yêu nhất cuộc đời này đấy! Cậu điên rồi hay sao mà bóp cổ cô ấy như vậy? Cô ấy đã làm gì có lỗi với cậu?”
“Cút ra!”
Lãnh Hoài Cẩn kéo Thẩm Vị Ương lùi lại phía sau mấy bước, sau đó đạp vào bụng Trác Thính Phong, đá văng anh ấy ra.
“Có phải em cũng cảm thấy em thật vĩ đại, không làm ra chuyện gì có lỗi với anh không?”
Anh buông cổ cô ra, nắm lấy cằm cô, bắt cô phải đối diện với anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng quật cường: “Em không thẹn với lòng, nhưng anh thì sao Lãnh Hoài Cẩn?”
“Khi em vì sức khỏe tinh thần của anh mà phải chịu sự giày vò, lo lắng ngày đêm, anh có đau lòng cho em không? Mỗi ngày khi tỉnh giấc em luôn lo sợ có phải sẽ lại
nhìn thấy một nhân cách mới xuất hiện, người đàn ông mà em yêu nhất có phải sẽ trở thành một gã điên, chúng ta còn có tương lai sau này nữa hay không?”
“Còn anh thì sao hả Lãnh Hoài Cẩn? Rõ ràng anh biết hết, nhưng vẫn trốn tránh trơ mắt nhìn nhân cách phụ làm ra những chuyện khiến em lo lắng, giày vò em, anh thờ ở nhìn em đau khổ, anh có tự hỏi lòng mình không Lãnh Hoài Cẩn?”
“Anh đã nói là anh, chứ không phải là anh ta, sao em chỉ nhớ về anh ta thế? Thẩm Vị Ương, vì sao em không thể quên anh ta mà yêu anh cơ chứ?”
Cô thông qua anh ta để nói chuyện với người mà anh ta ghét cay ghét đắng, hành vi này đã chọc nhân cách phụ giận dữ.
Nhưng Thẩm Vị Ương không quan tâm đến sự giận dữ của anh, mà vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh để tìm kiếm một bóng hình khác.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh xác định muốn trốn tránh em mãi như vậy? Nếu như anh chắc chắn giữa em và anh không có gì để nói, vậy được thôi, sau này chúng ta đừng gặp
lại nhau nữa, em sẽ nói hết tất cả với ngài tổng thống, bảo ông ấy đồng ý cho chúng ta ly hôn, đời này em không thể nào sống cùng một người đàn ông chỉ biết trốn tránh
khi gặp chuyện.”
“Hoặc là bây giờ anh cứ để mặc cho nhân cách phụ bóp chết em đi!”
Nói xong, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Tình yêu rạn nứt không thể chữa lành khiến người ta tuyệt vọng, nếu như thật sự kết thúc như vậy, đối với cô cũng là một loại giải thoát.
Nhưng cảm giác đau đớn nghẹt thở trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Bàn tay trên cổ cô cũng dần thả lỏng.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy bóng lưng trầm tĩnh của anh.
Giọng anh khàn khàn: “Vậy thì ly hôn đi, là anh có lỗi với em.”
“Bốp…!”
Vừa dứt lời, Thẩm Vị Ương đã thẳng tay cho anh một cái tát.
Bàn tay tê dại buông thõng, cô ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn anh, không tin đây là câu đầu tiên anh nói với mình sau khi lấy lại được tỉnh táo: “Anh muốn ly hôn với
em?”
“Anh nói lại lần nữa, anh muốn làm gì, Lãnh Hoài Cẩn anh lặp lại lần nữa xem nào!”
Lãnh Hoài Cẩn hơi nghiêng đầu, khuôn mặt dần hiện lên vết đỏ.
Sau đó dựa vào giọng nói giận dữ mà nhìn vào khuôn mặt không thể nào tin nổi của cô, khuôn mặt anh nghi hoặc: “Không phải em muốn ly hôn à?”
Trác Thính Phong vừa rồi giống như bia đồ đạn bị đạp thê thảm lăn qua một bên, thấy Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy thì nóng nảy không thôi.
“Anh Cẩn, phụ nữ nói một đẳng nghĩ một nẻo, cô ấy nói muốn ly hôn là không muốn ly hôn, cậu đừng làm ra chuyện sai lầm nữa.”
Anh ấy vừa nói xong, Thẩm Vị Ương nhìn anh ấy với ánh mắt rét lạnh: “Anh bảo tôi nói nhảm đúng không? Anh bảo ai nói một đằng nghĩ một nẻo?”
Trác Thính Phong rụt cổ, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, không dám nói thêm gì nữa.
Thẩm Vị Ương trừng mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn, sau đó đi đến trước mặt Trác Thính Phong.
Trác Thính Phong thấy cô hung tợn đi tới như vậy, cho rằng cô đang định đánh mình, vội vàng ôm bụng mình nói: “Chị, chị tha cho tôi đi, vừa rồi anh Cẩn đá tôi suýt
chết rồi.”
Chỉ có chút bản lĩnh này.
Thẩm Vị Ương hết cách nhìn anh ấy: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, bây giờ anh ấy đã trở về bình thường hay chưa? Anh chữa trị cho anh ấy thế nào rồi? Vì sao ban nãy nhân cách phụ lại giống như hận không thể bóp chết anh thế hả?”
Trác Thính Phong thở hắt ra, sau đó nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang im lặng, xác định hiện tại anh bình thường, không phải nhân cách thứ hai điên rồ kia thì kéo cô sang một
bên nói.
“Thuốc trước đây Úc Thời Phong đưa cho chị tôi vẫn chưa dùng hết, tôi lấy đi nghiên cứu thì phát hiện phối hợp với kích điện có thể kích thích vỏ não, sau đó bài tiết… Tình hình cụ thể thì hơi phức tạp, tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ là cách này hơi nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một tý thôi cũng sẽ khiến anh Cẩn rơi vào trạng thái chết não, cho nên tôi mãi chưa nói cho chị nghe phương án này, định dùng phương pháp chữa trị tâm lý mềm mỏng hơn để thức tỉnh nhân cách chính.”
“Nhưng ai ngờ nhân cách phụ lại điên cuồng như vậy, còn tìm đến tôi, ép tôi làm nhân cách chính biến mất, còn thu âm ghi hình giám sát tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải bí quá hóa liều thử một lần. Nếu thất bại, cùng lắm là tôi lấy cái chết ra chuộc tội.”
Nhân cách phụ có tính cách cố chấp, vô cùng nguy hiểm, nếu như nhân cách chính thật sự biến mất để nhân cách phụ này tiếp tục tồn tại, nói không chừng sau này sẽ
làm ra chuyện tàn nhẫn không thể nào cứu vãn được.
Thẩm Vị Ương không trách Trác Thính Phong tự quyết định chuyện này ngược lại còn rất biết ơn anh ấy: “Anh Trác, cảm ơn anh đã quyết định như vậy.
Thẩm Vị Ương không oán trách anh ấy, anh ấy cũng thở phào một hơi: “Tôi là bạn của anh Cẩn, tôi cũng hy vọng cậu ấy khỏe mạnh. Nhưng Vị Ương à, tôi biết vì sao cậu
ấy mãi mà không chịu xuất hiện.”
“Chắc là khi cậu ấy thấy chị chịu sự khống chế và giám sát của Úc Thời Phong mà tới Vô Nhân Cảnh, còn uống thứ thuốc xóa ký ức kia nên nhân cách phụ đã xuất hiện, chỉ là đúng lúc lại mất trí nhớ thôi.”
“Khi đến Vô Nhân Cảnh, tâm trạng của anh Cẩn như thế nào, chị còn nhớ không?”
Thẩm Vị Ương ngây người: “Ý của anh là Lãnh Hoài Cẩn mà tôi gặp được ở Vô Nhân Cảnh chính là nhân cách phụ ư?”
Trác Thính Phong không biết làm sao nhìn cô nói: “Có lẽ là vậy, mà cũng có thể là không. Thật ra chị từ tốn giải quyết cũng mắc phải sai lầm, chị phải luôn nhớ rằng
cho dù là nhân cách chính hay nhân cách phụ thì đều là Lãnh Hoài Cẩn, là cùng một người, cả hai đều áy náy với chị, cũng yêu chị nồng nàn sâu đậm, cả hai đều giống
nhau, chỉ khác cách thức biểu hiện mà thôi.”
“Ban đầu anh Cẩn thực hiện giao ước với nhà họ Lãnh đến Vô Nhân Cảnh chịu trừng phạt, cũng đã dự định sẽ không trở về, nếu nói là tự sát cũng không quá, cậu ấy
biết cậu ấy có lỗi với chị, vì Lãnh Hoài Sân và cả dòng họ mà để chị phải chịu rất nhiều uất ức, nên muốn dùng tính mạng của mình để đổi lại những đau khổ mà chị đã trải
qua.”
“Sự xuất hiện của nhân cách phụ và nhân cách chính ngủ say để trốn tránh, chính là vì cậu ấy không thể nào đối diện với chị, cũng như cho rằng chị không cần cậu ấy
nữa.”
Trác Thính Phong nói như vậy, Thẩm Vị Ương nhớ đến lần trước trong phòng làm việc, vào cái đêm trước đó một ngày nhân cách chính xuất hiện, chính miệng cô đã nói
ra những lời sẽ lựa chọn nhân cách phụ với nhân cách phụ của anh.