Chiêm Nhạc cũng rất tiếp thu ý kiến, sau khi nghe Thẩm Vị Ương nói vậy, lập tức thừa nhận lỗi sai của mình: “Tôi đã biết rồi ạ, quản lý Thẩm, sau này tôi sẽ chú ý.”
Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, hướng về văn phòng lớn nói: “Mỗi người ở đây có người là đồng nghiệp cũ, có người là đồng nghiệp mới của tôi, tôi biết dạo này bởi vì tập
đoàn có chút biến động nên mọi người đã phải chịu ít nhiều oan ức.”
“Đầu tiên, mong mọi người hết sức tin tưởng tôi, chỉ cần tôi còn ở đây, Huy Chương Vinh Quang sẽ không bị bán đi, ngay từ đầu hạng mục này đã là của tôi, vì vậy, tôi sẽ
không bao giờ giao đứa con của mình vào tay người khác.”
“Thứ hai, chế độ 996 của tập đoàn tài chính Lãnh Thị không có hiệu lực ở bộ phận chúng ta, mọi người vẫn làm việc và nghỉ ngơi dựa theo lịch trình ban đầu là chín giờ
năm phút, hoàn thành công việc được giao đúng thời hạn, sau đó nếu có việc bận phải về sớm, chỉ cần nói với tôi một tiếng là có thể về, thứ tôi muốn là năng suất và sự đổi
mới, không phải qua loa lấy lệ.”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức trở nên phấn khích.
“Cô Thẩm, thật sự không cần phải tuân theo chế độ 996 nữa sao?”
Có người còn đang nằm ngủ trên bàn, nghe thấy không cần tuân theo chế độ 996, lập tức kích động bật dậy khỏi chỗ ngồi, dùng ánh mắt như thấy bố mẹ tái sinh nhìn Thẩm Vị Ương.
Thấy dáng vẻ kích động của người nọ, cô biết chế độ đó đã hành hạ bọn họ rất nhiều.
Cô dứt khoát nói: “Tôi không lừa mọi người. Ngoài ra, để cảm ơn mọi người đã chào đón tôi, chiều nay chúng ta sẽ nghỉ làm, đi ăn liên hoan một bữa, tôi mời, ai không muốn đi có thể về nhà nghỉ ngơi, ngày mai có tinh thần tốt đi làm.”
*Cô Thẩm muôn năm!”
“Cảm ơn cô Thẩm tốt bụng.”
“Cảm ơn cảm ơn, cô Thẩm đúng là ân nhân của chúng tôi.”
Thậm chí vài người còn bật ra tiếng địa phương, Thẩm Vị Ương nhìn bộ dạng tràn đầy năng lượng của bọn họ, trong lòng thoải mái không ít.
Mặc kệ khi nào A Cần tỉnh lại, cô phải giúp anh bảo vệ nơi này, khiến nó trở thành hạng mục sinh lợi nhuận nhiều nhất tập đoàn Lãnh Thị
Tin tức cô hủy bỏ chế độ 996 rất nhanh đã đến tại Lãnh Linh Lung, ngày hôm sau cô ta cho người mời cô đến văn phòng thẩm vấn.
Lúc Thẩm Vị Ương đi vào, thấy Ngô Lực cũng ở đó.
Cô liếc mắt nhìn Ngô Lực, sau đó hỏi Lãnh Linh Lung: “Phó tổng giám đốc Lãnh, không biết chị tìm tôi có chuyện gì, không phải cho rằng tôi bắt nạt người của chị nên tìm tôi đến để hỏi tội đấy chứ.”
“Anh ra ngoài trước đi.”
Lãnh Linh Lung nhìn Ngô Lực.
Lúc này Ngô Lực mới rời đi, trước khi đi, anh ta còn oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương vô tội nhún vai: “Mắt nhìn người của chị thật kém, nếu muốn tìm đối thủ cho tôi, phiền chị tìm người nào xứng tầm chút được không?”
“Cô điên rồi.”
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Vị Ương, Lãnh Linh Lung nghiến răng bật cười.
“Hiện tại tôi đã biết vì sao Lãnh Hoài Cẩn thích cô.”
Thẩm Vị Ương hứng thú nhướng mày: “Ồ? Vậy sao, phó tổng giám đốc Lãnh có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?”
Lãnh Linh Lung hếch cằm, chán ghét nhìn cô: “Bởi vì khuôn mặt kiêu ngạo của cô, thấy mà tởm.”
Thẩm Vị Ương vô tội hỏi: “Chị thất bại nên thẹn quá hóa giận à? Không ngờ chưa kịp làm gì đã bị đuổi cổ đúng không?”
Cô đi đến trước bàn làm việc của Lãnh Linh Lung, hơi nghiêng người, cúi đầu ghé sát vào tai cô ta: “Phó tổng giám đốc Lãnh, chị đừng hòng động vào Huy Chương Vinh
Quang, đây vốn là của tôi.”
“Tôi nói một, không ai dám bảo hai.”
Thái độ kiêu ngạo của cô lập tức chọc điên Lãnh Linh Lung.
Lãnh Linh Lung lập tức đứng dậy muốn đẩy cô ra, nhưng cô kịp thời tránh được, vòng eo thon thả dựa vào cạnh bàn.
Cô buồn cười nhếch đôi môi đỏ mọng: “Mới như vậy đã nóng nảy rồi? Phó tổng giám đốc Lãnh, không phải chị tìm tôi bởi vì chuyện này sao.”
Lúc này Lãnh Linh Lung mới khôi phục lý trí, không vứt bỏ giáo dưỡng của bản thân mà xé nát miệng cô như một người đàn bà chanh chua.
“Tôi nghe nói cô đã hủy bỏ chế độ 996 ở bộ phận của cô.”
Thẩm Vị Ương thoải mái nói: “Không phải nghe nói, mà dựa theo tính cẩn thận của chị, trước khi hỏi tội tôi, nhất định đã tìm hiểu rõ ràng rồi.” “Thẩm Vị Ương, tôi không đùa với cô đâu!”
Cuối cùng Lãnh Linh Lung vẫn bị thái độ thản nhiên của cô chọc tức.
Người phụ nữ thiếu hiểu biết này đang thách thức tập đoàn đấy à?
“Chế độ 996 mất gần một tháng mới được đề nghị thông qua, cô hủy bỏ vào lúc này là muốn khiêu chiến hả?”
Thẩm Vị Ương cũng trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Lãnh Linh Lung: “Thì sao, chẳng lẽ không nên lật đổ sự phi lý à? Chị đừng nói với tôi chế
độ 996 có lợi cho nhân viên, chị muốn lừa gạt ai, chị cho rằng tất cả mọi người đều ngu à, hy sinh sức khỏe và cuộc sống của bản thân để nai lưng cho tư bản sao?”
Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn cô ta, khi nói chuyện cũng rất điềm đạm, nhưng lại khiến Lãnh Linh Lung cảm thấy bị đè ép không thở nổi.
Vì sao lại khó thở.
Bởi vì cô ta đuối lý.
Sau khi bị Thẩm Vị Ương chặn họng, Lãnh Linh Lung đợi một lúc mới nói: “Tôi là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, thứ tôi muốn là nâng cao lợi ích của công ty, chứ không phải nâng cao tinh thần của nhân viên.”
“Ồ, thể cơ á, vậy chị sợ cái gì?” Thẩm Vị Ương buồn cười hỏi cô ta.
“Nếu chị không quan tâm đến sự đoàn kết của nhân viên, vì sao hôm nay còn gọi tôi tới hỏi tội.”
Cô liếc nhìn bộ móng tay xinh đẹp của mình, say sưa nói: “Phó tổng giám đốc Lãnh, tôi khác chị, tôi thích cảm giác được nhân viên vây quanh, khiến họ cam tâm tình
nguyện làm việc cho tôi. Có đôi khi được người khác yêu thích cũng là một loại năng lực, như vậy không chừng sẽ nâng cao hiệu quả và lợi ích, phó tổng giám đốc Lãnh, chị thấy có đúng không?”
Lãnh Linh Lung nhớ tới lần đầu Thẩm Vị Ương tới tập đoàn tài chính Lãnh Thị vào hôm qua, nhân viên ở đó nghênh đón cô nồng nhiệt, mà phó tổng giám đốc là cô ta
lại bị phớt lờ.
Mặt cô ta dần đen lại.
“Đừng lén lút trao đổi ý kiến với tôi, vấn đề bây giờ là cô không tuân thủ quy định, công khai khiêu chiến ban giám đốc, tôi có quyền sa thải cô.”
Cô ta đang lo không tìm được lý do đuổi việc, không ngờ cô lại tự tìm đến.
Chế độ 996 đã được ban giám đốc thông qua, yêu cầu cả tập đoàn phải thi hành, ngày đầu tiên Thẩm Vị Ương mới đến đã hủy bỏ chế độ này, đây là công khai thách
thức ban giám đốc.
Nhưng có những điều cô ta không thể nghĩ tới.
“Thứ lỗi nhé, cô không thể sa thải tôi, kể cả ban giám đốc cũng vậy.”
Cô lấy ra bản sao của hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu, ném lên bàn làm việc của Lãnh Linh Lung.
“Tôi tới đây với thân phận là bên thứ ba hỗ trợ hạng mục Huy Chương Vinh Quang, lúc trước tới đây, tôi đã ký hợp đồng với tổng giám đốc Lãnh, không phải tập đoàn tài chính Lãnh Thị các người.”