Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trong lệnh truy nã của hoàng thất chỉ có một mình cô, nhưng vì muốn cô có thể thoải mái bước trên đường phố nước Y, cậu ấy vẫn đánh cược. Tình cảm giữa những người trẻ tuổi các cô vẫn luôn chân thành và nóng rực, khiến người khác cảm động như thế.”

Charles trông không giống thanh niên văn nghệ, bây giờ ông ấy lại cảm khái như thế, Thẩm Vị Ương nghe thấy mà trong lòng hoảng hốt.

“Công tước Aliston, ông nói đánh cược là có ý gì? Anh ấy đến trường đấu thủ thì tôi sẽ không sao ư?”

“Gọi tôi Charles là được rồi.” Charles thở dài: “Đắc tội nữ vương, không phải là không thể tha thứ. Trường đấu thủ cũng không phải là nơi không thể đi ra, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đánh bại mười dã thú hung ác nhất. Nếu có thể thoát khỏi trường đấu thủ, nữ vương bệ hạ cũng sẽ khai ân khoan dung tội lỗi của cậu ấy.”

Đôi môi Thẩm Vị Ương trắng bệch, nhớ tới thú dữ khổng lồ bọn họ đã gặp phải khi ở cảnh không người.

Nếu người đứng phía sau trường đấu thủ thật sự là Diệp Tu Ly. Vậy rất có thể những thú dữ hung ác trong trường đấu thủ là bọn thú đi ra từ khe hở không gian mà Sở

Tích đã nói trước đó.

Cô run giọng hỏi Charles: “Công tước Charles, xin hỏi ông đã từng gặp đám thú dữ hung ác trong trường đấu thủ kia chưa? Bọn nó là loại thú nào?”

Charles chỉ đến đấy một lần, nhưng mà lần đó cũng đủ khiến ông ấy nhớ mãi cả đời.

“Đủ loại hổ và sư tử, nhưng mà lớn hơn hiểu biết của tôi rất nhiều, dáng vẻ cũng kỳ quái, lực công kích và tốc độ đều rất mạnh rất nhanh.”

Quả nhiên, không phải là thú hoang chủng loại bình thường.

Cho dù là thú hoang bình thường, sao một người trần mắt thịt như Lãnh Hoài Cẩn sao có thể đánh thắng được.

Nơi như trường đấu thủ, cũng không thể dùng súng lục được.

Charles trông thấy dáng vẻ sững sờ của Thẩm Vị Ương, ông ấy áy náy nói xin lỗi cô.

“Xin lỗi Chiêu Chiêu, không phải tôi không cản cậu ấy, nhưng tôi thật sự không cản được. Tôi chỉ mới tiếp xúc với cậu ấy mấy lần vào mười mấy năm trước, với tư cách là người lớn tuổi hơn, muốn tôi giảng đạo lý dạy dỗ cậu ấy, tôi đây thật sự không có cách nào.”

Thẩm Vị Ương miễn cưỡng cười, an ủi Charles: “Ngài không cần tự trách, anh ấy đã muốn làm rồi thì không ai khuyên được. Cho dù lúc đó tôi có tỉnh táo, nếu anh ấy đã quyết định muốn đi thì tôi cũng không khuyên nổi.”

mà.”

Thật buồn cười.

Trước đó còn cảnh cáo mình không được tự tiện quyết định mạo hiểm, kết quả mới chớp mắt thì anh đã đi rồi.

Tên khốn Lãnh Hoài Cẩn.

Charles an ủi: “Cô cũng đừng quá lo lắng. Thằng nhóc kia rất có năng lực, nói không chừng sẽ không sao đâu, trường đấu thủ cũng cung cấp vũ khí phòng thân

Nhưng không có vũ khí nóng như súng đạn.

Thẩm Vị Ương hỏi Charles: “Anh ấy có dặn ngài trông chừng tôi bao lâu không?”

“Chuyện này à, một tháng..” Nói đến đây, Charles dừng lại một lát rồi do dự nói: “Dựa theo quy định của trường đấu thú, cậu ấy phải chịu đựng đến thời khắc cuối cùng, cũng chính là trận quyết đấu một tháng sau. Cậu ấy nói nếu như đến lúc đó cậu ấy không về, bảo tôi liên lạc với Thượng tá Lục ở nước A.”

Thẩm Vị Ương siết chặt nắm đấm, gắng nhịn nỗi khổ trong mắt: “Công tước Charles, tôi có thể vào trường đấu thú kia cùng với anh ấy không?”

Charles lập tức ngăn cản: “Chiêu Chiêu đừng hành động bồng bột, bây giờ cô đi vào cũng chỉ có thể khiêu chiến đơn độc với mười con thú hung ác khác mà thôi, không

chỉ không giúp được cậu ấy mà còn liên lụy bản thân.”

“1

Nhìn thấy dáng vẻ chán chường đau khổ của Thẩm Vị Ương, Charles cũng không đành lòng, thở dài: “Cô có thể đến trận quyết đấu cuối cùng, đây là đặc cách của nữ

vương bệ hạ.”

Thẩm Vị Ương cười lạnh: “Bà ta muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ A Cẩn bị thương đau đớn vì tôi, trả thù việc ngày đó tôi mặc váy của con gái bà ta khiêu khích chuyện đau lòng của bà ta đúng không?”

Đối phương là chị của mình, Charles không tiện đánh giá, chỉ cảm khái: “Bà ấy có hai đứa bé, một đứa là bố Cáp Nhã, đứa còn lại là An Na, cả hai đều đã mất, bà ấy vừa đáng trách mà cũng đáng thương, cho nên có đôi khi mới cực đoan như thế.”

Sau khi nói xong lại sợ Thẩm Vị Ương hiểu lầm, ông ấy lập tức bổ sung giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi nói bà ấy làm vậy là đúng.”

Thẩm Vị Ương hiểu: “Yên tâm, tôi không nghĩ nhiều. Cảm ơn ngài nguyện ý giúp chúng tôi.”

Sau khi nói xong, cô do dự một lát rồi hỏi Charles: “Công tước Charles, tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa nữ vương bệ hạ và Diệp Tu Ly, cũng chính là Thân vương Sawyer

kia thế nào không?”

Charles sửng sống: “Tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

Charles đối xử tốt và sẵn lòng giúp cô, cô cũng không muốn gạt ông ấy nên nói thẳng: “Tôi nghi ngờ người hãm hại tôi ngày đó là Diệp Tu Ly.”

Sắc mặt Charles thay đổi, cố gắng khuyên bảo: “Vậy cô càng không nên tò mò về chuyện này. Có phải cô muốn điều tra rõ ràng về chuyện lễ phục không?”

“Chiêu Chiêu, ngày đó nữ vương bệ hạ rất tức giận, nhưng bà ấy có thể làm nữ vương thì không thể nào lại là người không có đầu óc. Bà ấy không biết có người hãm hại

cô sao? Bà ấy không biết người nào có vấn đề sao? Nhưng mà biết thì sao chứ, cô công khai bắn rơi vương miện của bà ấy, làm tổn hại đến thể diện hoàng thất, chuyện này

nhất định phải có kết quả, cô nhất định phải trả giá đắt.”

Giọng điệu của ông ấy có hơi vội vã và nghiêm khắc.

“Chiêu Chiêu, cô không nên tham gia quá sâu vào chuyện hoàng thất, không có lợi cho cô đâu. Tôi nói thẳng với cô, cho dù nữ vương bệ hạ biết rõ người hãm hại cô là

Diệp Tu Ly thì tình huống hiện tại cũng không thay đổi. Chuyện này, nữ vương bệ hạ muốn giải quyết cô cho hả giận, ngoại trừ đau khổ vì cô con gái đã mất cũng là vì muốn giữ gìn quyền uy và mặt mũi hoàng thất.”

Thẩm Vị Ương siết chặt hai tay, nghĩ xem cô có thể làm gì cho A Cẩn

Cô rất muốn mặc kệ tất cả rồi đến trường đấu thủ chia sẻ những rắc rối với anh, nhưng lý trí lại nói với cô là không được.

Hậu quả của chia sẻ rắc rối là tình huống ngày càng hỏng bét, bọn họ cùng chết trong trường đấu thú.

Bây giờ việc lý trí nhất vẫn là đừng đến trường đấu thủ gây thêm phiền phức, chờ một tháng sau A Cẩn đánh bại con thú hung ác cuối cùng.

Nhưng cô nhất định phải làm gì đó.

Bị dồn vào tình thế bất lực như vậy, tuyệt đối không thể cứ thế mà bỏ qua.

Sau khi Charles nói xong những lời gay gắt, giọng điệu mới hòa hoãn hơn: “Chiêu Chiêu, tôi khuyên cô như vậy là vì xem cô như thần tượng làm bạn lâu năm. Không

phải tôi không muốn nói chuyện hoàng thất mà là có một số việc, tôi cũng chỉ biết nửa vời. Mặc dù tôi là em trai nữ vương bệ hạ nhưng liên hệ giữa tôi và hoàng thất lại rất

mờ nhạt.”

“Tôi biết.” Thẩm Vị Ương kiềm chế sự nóng nảy và thù địch do hành vi thái quá của hoàng thất gây ra, giọng điệu bình thản cảm ơn Charles: “Ngài có thể nói nhiều với tôi như vậy, tôi đã rất cảm ơn rồi.”

Charles không chắc chắn lắm nhìn cô, hỏi: “Vậy bây giờ cô đã nghĩ thông suốt chưa? Còn đến trường đấu thủ tìm cậu ấy không? Còn xoắn xuýt chuyện lễ phục nữa

không?”

Thẩm Vị Ương lắc đầu.

Lúc này Charles mới yên lòng: “Vậy thì được. Càng vào lúc này, cô càng phải tỉnh áo. Chẳng phải người đất nước A các cô thường nói xúc động là ma quỷ sao?” Thẩm Vị Ương: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không xúc động. A Cẩn còn ở bên trong, tôi không thể lanh chanh hại anh ấy.”

Bây giờ cô càng chống đối hoàng thất thì Lãnh Hoài Cẩn sẽ càng chịu nhiều khó khăn.

Nhưng đánh rắn đánh bảy tấc.

yện này, hoàng thất cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK