Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoài Cẩn… anh đã nghe hết rồi sao?

Thẩm Vị Ương sững sờ nhìn đường xương hàm nghiêm nghị của anh, cảm thấy rất ngại ngùng.

Những lời ban nãy của Lục Vân Sâm có hơi khó nghe, không biết anh có để bụng hay không.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ bả vai cô an ủi và kéo cô ra sau người mình rồi nói với Lục Vân Sâm: “Vừa rồi anh có nhắc đến Khương Khương, cô ấy sao rồi?”

Lục Vân Sâm nhìn thấy anh liền không vui, hừ lạnh một tiếng: “Anh Lãnh đây còn có thói quen nghe lén à?”

Lãnh Hoài Cẩn bỏ ngoài tai câu nói đó, khăng khăng hỏi tiếp: “Thật sự do anh tôi làm sao?”

“Lãnh Hoài Cẩn, có lẽ Lục Vân Sâm bịa chuyện để gạt tôi đó, anh đừng coi là thật.”

Thấy phản ứng này của Lãnh Hoài Cẩn giống như không biết gì về những việc Lãnh Hoài Sân đã làm với Khương Khương.

Thẩm Vị Ương cảm thấy chuyện của Lãnh Hoài Sân và Khương Khương không được để Lãnh Hoài Cẩn nhúng tay vào.

Khương Khương dĩ nhiên rất đáng thương, nhưng nếu như Lãnh Hoài Cẩn nhúng tay vào sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Trước kia Khương Khương

thích anh, người hành hạ cô ấy lại là anh trai ruột của anh, chuyện này vốn rất khó nói.

sao?

Ngộ nhỏ Lãnh Hoài Sân đánh Khương Khương vì Khương Khương lưu luyến không quên được Lãnh Hoài Cẩn, giờ anh tham gia vào chuyện này chẳng phải loạn thêm

“Em ra ngoài đợi tôi, chuyện giữa chúng ta lát nữa nói. Bây giờ tôi và thiếu uý Lục có chuyện muốn nói.”

Anh khàn giọng dặn dò cô, đau khổ trong mắt anh đâm vào tim cô đau nhói.

Cô nhìn sang Lục Vân Sâm đang nổi giận đùng đùng rồi lại nhìn Lãnh Hoài Cẩn trông không được ổn lắm, cô quyết định nghe theo anh.

Cô cũng không rõ chuyện giữa bọn họ nhưng nếu cô ở đây có lẽ có một vài chuyện không thể nói ra, trái lại còn tăng thêm mâu thuẫn.

“Tôi đi.”

Cô nhón chân lên hôn khoé môi anh, ánh mắt rất kiên định, cô để lại một câu rồi mới rời đi.

Lục Vân Sâm thấy cô chủ động như vậy thì mắt như bị dằm, quả thật không thể nhìn tiếp nữa.

Bà nội anh ta nói Thẩm Vị Ương chắc chắn bị Lãnh Hoài Cẩn bắt cóc, bây giờ xem ra rõ ràng là cô tự nguyện.

Đợi cô đi rồi, anh ta mới nhìn Lãnh Hoài Cẩn trào phúng: “Thiên phú dụ dỗ phụ nữ của anh, không đi làm trai bao thì thật đáng tiếc.”

Mặt mày Lãnh Hoài Cẩn không chút cảm xúc: “Tôi coi như anh đang khen tôi.”

Vừa nói xong, Lục Vân Sâm liền vung một quyền sang, nhưng anh đã kịp thời né sang một bên.

“Tôi đã cho anh cơ hội dẫn cô ấy đi, cô ấy không muốn cũng không phải bị tôi ép buộc, là do bản thân anh vô dụng mà thôi.”

Sau khi đứng vững lại, anh hờ hững nhìn Lãnh Hoài Sân rồi lên tiếng châm chọc.

Đôi mắt Lục Vân Sâm đỏ quạch lại tung ra một đấm nữa: “Thằng khốn, mày đã bắt mất hai người em gái của tao, nếu bảo mày không cố ý thì mẹ nó ai tin!”

Sau khi Thẩm Vị Ương ra ngoài, Tùy Tố và anh trai cô ta đã rời khỏi đây rồi. Xem ra lúc này chỉ có Lãnh Hoài Cẩn nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Vân Sâm thôi, sự việc vẫn không đến mức quá tệ.

Trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng đâu ai ngờ vừa thở phào một hơi, bên trong lại truyền đến tiếng động giống như tiếng đánh nhau.

Cô vội vàng đứng dậy định chạy vào xem chuyện gì đang xảy ra thì bất chợt bị Lãnh Diệp kéo lại.

“Lãnh Diệp, sao anh lại đến đây?” Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn Lãnh Diệp đã lâu không gặp.

Có điều trông anh ta lại không được ổn lắm, giống như đã mấy ngày không ngủ vậy.

Lãnh Diệp kéo cô đến sofa rồi đẩy cô ngồi xuống: “Kệ bọn họ đi! Chuyện này do nhà họ Lãnh chúng tôi không đúng, Lục Vân Sâm tức giận cũng phải thôi.”

Lãnh Diệp đang nhắc đến chuyện của Khương Khương sao?

Bây giờ nhớ lại dáng vẻ của Khương Khương trên tấm ảnh lúc nãy, Thẩm Vị Ương vẫn cảm thấy giật mình.

“Lục Vân Sâm nói với cô rồi chứ gì.” Lãnh Diệp cáu kỉnh vò mái tóc mình.

“Giờ bảo anh ba xử lý thế nào đây! Mẹ kiếp ai mà ngờ rằng anh hai lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú. Anh ta không đếm xỉa đến ai thì thôi, nhưng vì sao anh ta không thể suy nghĩ một chút cho anh ba chứ. Tương lai anh ba sẽ thừa kế nhà họ Lãnh, còn có chủ hai năm sau sẽ tranh cử nữa, sao anh ta lại ích kỷ như vậy!”

Thẩm Vị Ương do dự một lát không biết có nên hỏi hay không, cuối cùng cô vẫn hỏi vì lo lắng cho tình hình của Lãnh Hoài Cẩn: “Lãnh Diệp, có thể nói rõ hơn cho tôi

biết được không? Lục Vân Sâm vừa mới kể cho tôi chuyện Lãnh Hoài Sân giam cầm Khương Khương và hành hạ cô ấy.”

Lãnh Diệp thở dài: “Nếu cô đã biết rồi thì tôi kể thêm mấy câu cũng không sao. Là Lãnh Hoài Sân vì yêu mà trở nên biến thái. Trong cái ngày sinh nhật mười tám tuổi của Khương Khương anh ta đã cưỡng hiếp cô ấy. Lúc đó Khương Khương cũng rất mệt mỏi, cảm thấy chuyện cũng đã như vậy rồi, thế là nghiễm nhiên trở thành người yêu của Lãnh Hoài Sân. Nhưng không ngờ dục vọng khống chế của Lãnh Hoài Sân quá mạnh, còn chụp mấy tấm ảnh đó để uy hiếp cô ấy.”

”Khương Khương không chịu nổi nữa muốn chia tay với Lãnh Hoài Sân, anh ta nghi ngờ cô ấy vẫn còn tình cảm với anh ba. Sau đó hai người cứ cãi nhau triền miên, nhưng không dám để anh ba biết.”

“Cuối cùng Khương Khương đã chịu hết nổi muốn lén lút rời đi, nhưng lại bị Lãnh Hoài Sân phát hiện rồi nhốt cô ấy lại, không cho gặp gõ ai ngoại trừ anh ta. Mỗi ngày chỉ có thể bị làm nhục, không nghe lời sẽ bị đánh.”

“Khi Khương Khương gửi tín hiệu cầu cứu rồi được Lục Vân Sâm cứu ra thì chỉ còn lại nửa cái mạng, hơn nữa… hơn nữa tử cung bị tổn thương, đời này rất khó… rất khó

có con.”

Nếu như không phải Thẩm Vị Ương đã biết một chút thì Lãnh Diệp thật sự không muốn nhắc đến chuyện này.

Mẹ kiếp! Lãnh Hoài Sân đúng là đồ súc sinh. Nhà họ Lãnh sao lại dạy ra một kẻ cặn bã như anh ta chứ.

Thiệt cho mình bấy lâu nay luôn gọi anh ta là anh trai.

Khương Khương bị đối xử tàn nhẫn như vậy, còn bị thương nặng, rất có thể sau này sẽ không có đứa con thuộc về mình. Thẩm Vị Ương nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Khương Khương, cô ấy dịu dàng hoạt bát như thế, rất khó để liên tưởng đến cô ấy ở hiện tại.

Thấy cô im lặng, Lãnh Diệp thở dài kể tiếp cho xong chuyện.

“Ông ngoại của Khương Khương là một bác sĩ Đông y rất giỏi và khá có tiếng ở Đế Đô. Hồi trẻ ông ấy từng bị đạn bắn, trước kia còn là bác sĩ riêng cho phủ tổng thống, quan hệ với những thành viên Nội Các khác cũng không tồi. Hồi đó ông ấy thường xuyên khám bệnh miễn phí cho người mắc bệnh nan y và được truyền thông đưa tin rộng rãi, cho nên rất nhiều người dân biết đến ông, xem như là một người đức cao vọng trọng ở nước A.”

“Cháu gái ông ấy gặp phải chuyện như vậy sao ông có thể bỏ qua. Hiện tại ông ấy muốn bất chấp tất cả công khai tin này với truyền thông, khiến cho Lãnh Hoài Sân

thân bại danh liệt.”

Thẩm Vị Ương nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Ông cô ấy là Khương Bá?”

Lãnh Diệp càng thêm tuyệt vọng: “Cô cũng biết ông ấy à?”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Trên sách giáo khoa cũng có nhắc tới ông ấy, tư liệu sống thường được dùng để dẫn chứng cho tinh thần không vụ lợi trong làm văn.”

Lãnh Diệp: “Cho nên tôi nói rồi, độ nhận diện của ông cụ rất cao, Lãnh Hoài Sân làm ra chuyện như vậy là muốn kéo nhà họ Lãnh xuống nước.”

Thẩm Vị Ương: “Anh lo sẽ có người lợi dụng chuyện này đăng báo làm ảnh hưởng đến cuộc tổng tuyển cử tổng thống năm sau của chú hai sao?”

Lãnh Diệp gật đầu: “Tôi cũng rất thương chị Khương Khương, nhưng vì suy nghĩ cho đại cục đành để chị ấy chịu uất ức rồi.”

Như sợ Thẩm Vị Ương sẽ hiểu lầm bọn họ cũng súc sinh giống như Lãnh Hoài Sân, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Ý tôi là ngoại trừ không thể công khai, chị

Khương Khương muốn bồi thường cái gì cũng được hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK