Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có, chị vẫn luôn đối xử với em giống như em trai vậy, đối xử với em, Thiên và cả anh Thì Ngạn đều rất tốt.”

Cậu ấy lập tức lắc đầu.

Thẩm Vị Ương nắm tay cậu ấy dẫn cậu ấy đi về phía trước, rời khỏi khuôn viên của lầu chính: “Thế nên em cũng đừng cách xa chị, em cũng hãy đối xử với chị giống như chị em ruột thịt của mình đi, có chuyện gì chị cũng sẽ nghĩ cách giúp em.”

Lưu Hiểu Vũ xuất hiện quá muộn, Vũ Bách đã ở trong nhà tù số 86 lâu như vậy, chút ấm áp nhỏ nhoi mà cậu có được đều đến từ Thẩm Vị Ương và Doãn Thiên Mộc khi đó.

Bây giờ Doãn Thiên Mộc không còn nữa, bố mẹ cậu ấy cũng mất, người duy nhất có thể coi là người thân của cậu ấy cũng chỉ còn mình Thẩm Vị Ương.

Nhưng cô đã có chồng con có gia đình của riêng mình, Vũ Bách vẫn luôn e ngại bản thân mình sẽ trở thành trói buộc của cô.

Cậu ấy cảm thấy mình nên tự lập càng sớm càng tốt, đứng lên làm nhiều việc cho cô, như thế mới có thể mãi ở cạnh người cô.

Lúc này Thẩm Vị Ương vẫn không biết đứa nhỏ đang ngây ngốc, bởi vì khi Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy bọn họ nắm tay bước ra ngoài, sắc mặt lập tức tối sầm lại. “Đây là thế nào.”

Anh nhìn Thẩm Vị Ương hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người họ.

Thẩm Vị Ương chú ý tới ánh mắt của anh, có hơi cạn lời buông Vũ Bách ra, sau đó vỗ canh tay Vũ Bách, ý bảo cậu ấy lên xe trước.

Sau đó không biết phải nói gì mà nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Anh so đo cái gì với một đứa nhóc chứ.”

Lãnh Hoài Cẩn hừ lạnh nói: “Cậu ta cũng đã 18 tuổi rồi, không còn là đứa nhóc, lúc em 18 tuổi cũng đã thích anh rồi.”

Thẩm Vị Ương vươn tay nhéo cánh tay anh: “Sao lại nói tới chuyện đó chứ, có thể đàng hoàng chút được không.”

“Anh cũng biết đại ca Lưu mà, đã đồng cam cộng khổ với chúng ta khi ở cảnh không người, sau này vẫn luôn đi theo chúng ta làm việc, Vũ Bách chính là đứa con duy

nhất của anh ấy, trước khi lâm chung ở núi tuyết, anh ấy đã phó thác cậu ấy cho em, em dự định sẽ coi cậu ấy là em trai mình mà chăm sóc.”

Lãnh Hoài Cẩn bất lực nhìn cô, ôm lấy cô đi qua chỗ xe: “Anh biết sai rồi có được không, lần sau anh tuyệt đối sẽ không ghen tuông bậy bạ.”

“Cũng coi như được đó.” Thẩm Vị Ương giữ chặt lấy anh, bảo anh dừng một chút: “Vũ Bách đang ở trên xe, trước tiên để em nói chuyện vừa rồi cho anh nghe.”

Sau khi giữ anh lại và bảo anh dừng lại, cô đơn giản kể lại chuyện giữa nữ vương và Vũ Bách ban nãy cho anh nghe.

Lãnh Hoài Cẩn nghe xong cũng có chút thổn thức: “Cậu ta không định thỏa thiệp, chỉ là cậu ta không thèm quan tâm tới những thứ mà nữ vương bệ hạ cho rằng rất quan trọng mà thôi, việc quan trọng nhất chính là cậu ta có cùng suy nghĩ với chúng ta, rằng cho dù thế nào cũng phải khiến Diệp Tu Ly chết trước, tên súc sinh này sống

lâu thêm một ngày chính là chuyện xấu, nhưng e rằng như thế sẽ hời cho ông ta quá.”

Không chấp nhận thẩm phán phán xử cho ông ta tội tử hình, không để ông ta nếm trải mùi vị thân bại danh liệt mà ông ta sợ hãi nhất mà đã để ông ta chết đi vô ích

như thế, thật sự quá hời cho ông ta.

Thẩm Vị Ương: “Bố mẹ của Vũ Bách cuối cùng lại bị chôn vùi trong trận nổ lớn kia, trước đây ở quốc gia Y đúng là có truyền thống thiêu sống những kẻ có tội ác tày

trời, Vũ Bách đề nghị muốn thiêu sống tên Diệp Tu Ly, nhưng phía nữ vương vẫn chưa cho bọn em đáp án khi bọn em rời đi.”

Nữ vương rõ ràng vẫn còn tình cảm với Diệp Tu Ly, Thẩm Vị Ương có lo lắng của chính mình: “Anh cảm thấy bà ấy liệu có thể sẽ ban cho Diệp Tu Ly một ly rượu độc để

ban chết hay không, ít nhất như thế sẽ giảm bớt được đau khổ.”

Lãnh Hoài Cẩn rất hiểu Diệp Tu Ly: “Cho dù bà ấy có làm như thế thì Diệp Tu Ly vẫn sẽ không chấp nhận, loại người giống như ông ta là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ

lệ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, ông ta vẫn đánh cuộc rằng ông ta còn có cơ hội lật ngược bài.”

“Diệp Phù Tô trả lời tin nhắn cho em chưa? Không phải trước đây em đã gửi tin tức hỏi về chuyện em gái của Nhiếp Giang sao?”

Anh đột nhiên hỏi tới Diệp Phù Tô.

Thẩm Vị Ương lấy điện thoại ra xem thử, phát hiện không có tin nhắn gửi tới.

Lời Lãnh Hoài Cẩn nói sau đó khiến sắc mặt cô thay đổi: “Vừa rồi anh nhận được cuộc gọi từ A Diệp, Nhiếp Giang chưa từng về nước.”

Thẩm Vị Ương siết chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Ý của anh là, rất có thể anh ta đã trực tiếp đi tìm Diệp Phù Tô, cái gì mà 26 sẽ về nước lúc trước chỉ là bom

khói thôi sao?”

Lãnh Hoài Cẩn vừa lên xe cùng cô vừa nói: “Nhiếp Giang là người rất gian manh, lòng dạ sâu kín, trước mắt thì mục đích chủ yếu của chuyến đi tới quốc gia Y lần này của anh ta chính là Diệp Phù Tô, chỉ sợ trước khi tới, đã thăm dò kỹ lưỡng tình hình xung quanh Diệp Phù Tô rồi.”

Thẩm Vị Ương vừa thắt dây an toàn vừa phân tích tiếp: “Thế nên anh ta đã biết chuyện nữ vương muốn gặp em từ lâu, khi anh tới đây với em, cũng chính là cơ hội tốt nhất để anh ta đi tìm Diệp Phù Tô?”

“Nếu anh ta đi gặp Diệp Phù Tô mà lại e dè chúng ta, vậy nhất định anh ta sẽ làm tổn thương tới Diệp Phù Tô.”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu nói: “Anh ta nói anh ta không tin Diệp Phù Tô sẽ mất trí nhớ, cách tốt nhất chính là tra tấn nghiêm hình.”

“Bây giờ hy vọng tốt nhất là Nhiếp Giang sẽ nghĩ tới chuyện giữa em gái mình và Diệp Phù Tô, như vậy mới còn đường cứu vãn.”

Trước đây khi ở núi tuyết, bởi vì Diệp Phù Tô bị kích thích nhớ tới cảnh tượng bố mẹ mình chết thảm, nên đã khôi phục lại khá nhiều ký ức trước kia, nhưng có nhớ tới

chuyện của em gái Nhiếp Giang hay không thì rất khó nói.

“Em yên tâm, sau khi anh biết được tin tức này đã bảo Lãnh Tình qua đó để xem Diệp Phù Tô, trước tiên chúng ta hãy tới dinh thự của nhà họ Diệp để xem tình hình.”

Trước khi khởi động xe, Lãnh Hoài Cẩn duỗi tay vỗ về lên mu bàn tay Thẩm Vị Ương, nói với cô.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Hãy cố gắng nhanh lên.”

Vũ Bách nhìn dáng vẻ nặng nề của bọn họ thì biết đã xảy ra chuyện, cũng không hỏi gì nhiều, ngồi trên xe theo bọn họ tới dinh thự nhà họ Diệp.

Đợi khi bọn họ tới nơi, Diệp Phù Tô đã không còn ở đó.

Nhà họ Diệp chỉ còn lại vài thân tín của Diệp Phù Tô đang ngồi nản lòng ở đó.

Ngay khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương xuất hiện, đôi mắt mới sáng lên.

“Cô Diệp.” Trong đó có một người gọi là A Thái, là người thân thiết nhất với Diệp Phù Tô, Thẩm Vị Ương từng gặp qua vài lần nên cũng có chút ấn tượng, lúc này cũng là

anh ta kéo lại tinh thần rồi đứng lên nói chuyện với cô.

Thẩm Vị Ương hỏi anh ta sao lại thế này.

Anh ta ủ rũ cụp đuôi nói: “Thiếu gia chúng tôi không biết vì sao lại trêu chọc tới vị tổng thống nước Z kia, vừa rồi anh ta dẫn người qua đây mang thiếu gia đi mất

rồi.”

Quả nhiên đã chậm một bước.

Thẩm Vị Ương có hơi mất mát.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ vai cô an ủi: “Đám người A Diệp đã canh giữ ở sân bay, nếu anh ta muốn mang Diệp Phù Tô đến nước Z, vậy có thể chặn lại ở sân bay, anh ta vẫn còn thân phận tổng thống, không dám xung đột chính diện với chúng ta đâu

Sau khi nói xong, Lãnh Hoài Cẩn nhìn sang A Thái, hỏi: “Cậu đi theo Diệp Phù Tô từ khi nào, biết bao nhiêu chuyện về Diệp Tu Ly?”

A Thái có hơi sợ hãi Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương an ủi: “Anh ấy là chồng tôi, tới đây để cùng giúp thiếu gia nhà anh, anh không cần phải sợ, anh cứ nói ra những chuyện mình biết là được rồi.”

Lúc này A Thái mới lên tiếng: “Tôi, tôi là những người mới do thiếu gia chọn, bọn họ cũng thế, những người trước đây lão gia để lại, người nên định tội cũng đã định tội, không tội thì cho dù chỉ là sai chút chuyện nhỏ cũng bị thiếu gia đuổi đi, chúng tôi vừa mới vào nhà họ Diệp chưa làm gì cả, cái gì cũng không biết nên mới tiếp tục ở lại bên

thiếu gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK