Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô, cô Thẩm còn nói, nếu anh, anh nhớ con, cô ấy có thể dẫn bọn trẻ đến đây thăm anh.”

Bạch Thần giống như có được thánh chỉ đại xá thiên hạ vậy, lập tức chuyển lại mấy lời này của Thẩm Vị Ương cho Lãnh Hoài Cẩn.

Chắc là giờ Lãnh Hoài Cẩn có thể cảm nhận được Thẩm Vị Ương đang quan tâm anh nhỉ.

Nhưng hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đang cực kỳ nản lòng thoái chí, sao có thể tin trò đùa rằng Thẩm Vị Ương vẫn còn tình cảm với anh chứ.

Nghe thấy Bạch Thần nói vậy, anh vẫn là dáng vẻ như chết trong lòng: “Vậy cậu nói cho cô ấy, tôi không muốn gặp bọn trẻ trong tình trạng này, nên cô ấy không cần phải vì bọn trẻ mà ép buộc bản thân đến đây gặp tôi.”

Bạch Thần nói: “Không phải, cô Thẩm cô ấy…

Lãnh Hoài Cẩn bảo: “Không phải cậu vẫn đang chuẩn bị thủ tục ly hôn cho cô ấy sao, hai ngày tới tôi sẽ sửa sang lại các vấn đề liên quan đến tài sản và quyền nuôi con, đến lúc đó phần còn lại sẽ để cậu xử lý nốt.”

Ly hôn?

Anh vừa mới tỉnh lại đã gấp gáp xử lý vấn đề ly hôn như thế.

Lãnh Hoài Cẩn phải thất vọng với Thẩm Vị Ương đến cỡ nào mới muốn giải quyết cho xong chuyện ly hôn càng nhanh càng tốt như vậy.

Lãnh Diệp cũng sợ ngây người, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại có thể chủ động nhắc tới chuyện ly hôn.

“Anh Cẩn, anh suy nghĩ thêm một chút đi, anh không thể ly hôn, nếu mà ly hôn thì anh sẽ phải tới..”

“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự quyết định.”

Lãnh Hoài Cẩn ngắt lời anh ta.

Bạch Thần cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lãnh Hoài Cẩn anh ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ấp úng nói: “Tổng, tổng giám đốc Lãnh, tôi cảm thấy hay là anh gặp rồi nói chuyện trực tiếp với Vị Ương đi, cô, cô ấy rất lo cho anh đó.”

Trước kia Bạch Thần cảm thấy, anh ta nhất định phải giúp Thẩm Vị Ương thoát khỏi gã đàn ông tệ bạc ngoại tình này.

Nhưng bây giờ, sau khi biết được sự thật, anh ta chỉ có thể dựa vào thái độ của Thẩm Vị Ương mà phán đoán xem vụ án này có cần tiến hành tiếp không.

Hiển nhiên là dù Thẩm Vị Ương không nói rõ, thái độ của cô cũng đã rất rõ ràng, đó chính là cô không muốn ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn.

Nếu lúc này Lãnh Hoài Cẩn có thể tiếp tục cầu hòa giống như trước, chẳng mấy chốc chắc chắn Thẩm Vị Ương sẽ tiếp nhận anh lại thôi.

Chỉ là, có lẽ không còn khả năng nữa rồi.

Lãnh Hoài Cẩn sẽ không chủ động, nếu anh không chủ động, chút để ý cuối cùng nơi đáy lòng Thẩm Vị Ương cũng sẽ dần dần tan biến.

Có duyên không phận, có lẽ chính là như vậy.

Anh ta không định nói cho Thẩm Vị Ương biết Lãnh Hoài Cẩn tới tìm cô là để bàn chuyện ly hôn với cô.

Có lẽ, sau khi Lãnh Hoài Cẩn gặp được cô, biết đâu chừng anh lại không muốn ly hôn nữa thì sao.

Bởi vậy, khi Thẩm Vị Ương biết được Lãnh Hoài Cẩn muốn gặp mình, cô cảm thấy hơi căng thẳng, không biết anh sẽ nói gì với cô đây.

Liệu anh còn có thể, tha thứ cho cô hay không.

Tính từ hôm cô tới bệnh viện thăm anh lần trước tới nay, đã là hai ngày rồi.

Hai ngày qua, cô cực kỳ sốt ruột.

Cô bận tâm chuyện anh giấu giếm và không tin tưởng cô, nhưng cũng rất lo cho vết thương của anh, lo lắng thái độ của anh khi đối diện với cô.

Trong cơ thể như có hai nhân cách trái ngược nhau, không ngừng đấu đá qua lại đủ đường.

“Anh, anh ấy có bảo tôi dẫn theo bọn trẻ qua đó không?”

Cô có chút căng thẳng hỏi Bạch Thần.

Bạch Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chỉ nói là muốn gặp cô, chắc là, chắc là có hơi giận đấy, nhưng mà Vị Ương, nếu anh ấy không quan tâm cô, lúc đó anh ấy sẽ

không che ở trước mặt cô như vậy.”

Tức giận.

Thật ra hiện tại hai từ này rất xa lạ đối với cô.

Từ sau khi cô trở về, trừ khi cô tự tìm đường chết, không thì trong các tình huống khác Lãnh Hoài Cẩn sẽ không nổi giận với cô, tính tình tốt đến bất ngờ.

Còn trước đây khi mới kết hôn, anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt chứ chưa bao giờ khắt khe gì cô.

Khi đó anh lạnh nhạt là bởi vì hiểu lầm cô cố ý tìm tới cửa để xảy ra quan hệ với anh, khi đó cô đang học năm tư, tuổi còn nhỏ, dư luận lên án thậm chí còn bịa đặt cô là trẻ vị thành niên, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Lãnh Hoài Cẩn.

Sao anh có thể đối xử tốt với một người phụ nữ đã hại mình mang tiếng xấu ngay lập tức được chứ?

Từ từ, cô đang nghĩ gì vậy?

Bây giờ cô đang biện minh cho người đàn ông đó sao?

Trước đây khi cô còn hận anh, những chuyện trong quá khứ như này, cô đều oán trách hết, tại sao bây giờ…

Đến cửa phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương vẫn còn đang ngơ ngẩn.

Cô đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, vẫn không có dũng khí đẩy cửa ra.

Gần quê lòng lại thêm lo lắng*.

(*Một câu thơ trong bài “Độ Hán Giang” – Lý Tần; bản dịch của Lâm Trung Phú nguồn thivien.net)

“Vị, cô Thẩm, cô đã đến rồi.”

Lúc Lãnh Diệp mở cửa ra thì trông thấy cô đang tái mét mặt, ngơ ngác ngây ngốc đứng trước cửa phòng bệnh, không biết đang nghĩ điều gì.

“Sắc mặt của cô không tốt lắm, bị bệnh à?”

Thẩm Vị Ương hoàn hồn: “Không, không có gì.”

Lãnh Diệp lạnh nhạt gật đầu: “Anh Cẩn đang chờ cô ở bên trong.”

Nói xong, anh ta rời đi luôn.

Thẩm Vị Ương sửng sốt đứng tại chỗ một lát.

Cô đột nhiên nhớ tới, tại bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Lãnh trước đó, vì muốn lấy được giấy thông hành của Ám Dạ, mục đích ban đầu của cô là lẻn vào phòng của Lãnh

Diệp.

Khi đó cô nhìn thấy ảnh của mình ở trong phòng anh ta.

Nhưng trước đây, cô và Lãnh Diệp chưa từng gặp nhau.

Tiêu Diễn nói cô bị mất một đoạn ký ức, phải chăng trong đoạn ký ức bị thiếu hụt đó, cô và Lãnh Diệp có quen nhau chăng?

Trong đoạn ký ức bị mất ấy, phải chăng cô cũng quen biết Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Hoài Sân?

Chỉ nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước vào phòng bệnh.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, rất muốn chạy trốn.

Giả vờ yêu anh để anh buông lỏng cảnh giác với mình, sau đó khiến Tiêu Diễn hiểu lầm là anh đã bắt Mộ Vân Tưởng đi, lợi dụng Tiêu Diễn để đối phó với anh, tất cả là để báo thù cho những uất ức mà mình đã phải chịu trong quá khứ.

Cuối cùng, cảm xúc của Tiêu Diễn vượt ngoài mong đợi, lúc anh ta đang nổi điên muốn giết để cô trả thù Lãnh Hoài Cẩn, mặc dù Lãnh Hoài Cẩn biết mình bị cô lừa một

vố nhưng anh vẫn bất chấp tất cả chặn lại phát súng kia cho cô.

Suy cho cùng chuyện này đều do cô mà ra.

Nếu Lãnh Hoài Cẩn tội ác tày trời thật thì không nói làm gì, nhưng nguồn gốc của cái ác lại là Lãnh Hoài Sân…

Kẻ thù thực sự của cô là người hiện đang không rõ sống chết – Lãnh Hoài Sân, còn Lãnh Hoài Cẩn, cô không biết phải xử lý mối quan hệ hiện tại của bọn họ như thế

nào nữa.

“Lãnh, Lãnh Hoài Cẩn, em, em tới rồi.”

Cô hơi luống cuống đứng ở trước giường anh, khẽ mở miệng.

Lãnh Hoài Cẩn ngồi ở đầu giường, bình tĩnh nhìn cô một cách nghiêm túc, không nói gì cả.

Cô bị anh nhìn chằm chằm đến độ hơi căng thẳng, né tránh ánh mắt của anh, lúng túng nói: “Anh, anh gọi em tới đây là để..”

“Thẩm Vị Ương, chúng ta ly hôn đi.”

Giọng nói lạnh nhạt và hờ hững của người đàn ông vang lên trong không khí, nói ra như thể vừa trút được gánh nặng.

Con ngươi của Thẩm Vị Ương co chặt, khiếp sợ ngước mắt lên nhìn anh.

Nhưng rất nhanh, trên mặt cô lại xuất hiện một nụ cười vô cùng thoải mái: “Cảm ơn, em đã chờ câu nói này từ rất lâu rồi, cảm ơn tổng giám đốc Lãnh đã bằng lòng tác thành cho em.”

Lãnh Hoài Cẩn thấy cô cười rạng rõ, nhanh chóng đảo mắt sang nơi khác không tiếp tục nhìn nữa.

Bởi vì cuối cùng cũng có thể ly hôn với anh nên cô mới có thể vui vẻ đến vậy.

Chỉ có thể chứng tỏ rằng, bây giờ cô thật sự không còn một chút tình cảm gì đối với anh.

Lẽ ra anh nên tỉnh ngộ từ lâu rồi mới phải, khi cô quay lại vào hai năm trước, cũng đã không còn là Thẩm Vị Ương của trước đây nữa rồi.

Là anh từ bỏ cô trước.

Bây giờ, anh có tư cách gì mà hy vọng xa vời rằng mình có thể giữ cô lại cơ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK