Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc từ trong thang máy đi ra, Thẩm Vị Ương còn choáng váng, vừa rồi bị hôn đến trời đất quay cuồng, cô phải cảm thấy may mắn vì người đàn ông không biết đủ kia đã

dừng lại, tạm thời buông tha cho cô.

“Cô Thẩm, cô có bị sốt không?”

Vừa vào phòng làm việc, Ngải Lan thấy sắc mặt cô ửng hồng, có chút không bình thường, liền mở miệng quan tâm hỏi.

Vừa nói xong đã bị Phạm Điềm Điềm kéo sang một bên quở trách: “Tiểu Ngải, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy, hôm nay mợ chủ đi làm cùng tổng giám đốc Lãnh đấy.”

Cô ấy vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Ngải Lan.

Ngải Lan lúc này mới hiểu ý, ngượng ngùng nở nụ cười: “Thì ra là như vậy, là tôi nhiều chuyện.”

Thẩm Vị Ương“.

Cái khe đâu rồi, cô muốn chui xuống.

“Khụ khụ, sửa lại bản open beta hôm qua rồi nộp lại cho tôi.”

Cô ho khan hai tiếng, nghiêm túc dặn dò, sau đó đi về phía văn phòng.

Sau khi vào văn phòng, Phạm Điềm Điềm cũng mang theo một ít tài liệu tới, chỉ vào buổi họp báo kia mà phân tích ý kiến và thái độ của cư dân mạng.

“Sau khi tổng giám đốc Lãnh nói hủy bỏ chế độ 996, sự phản đối của dân mạng với Lãnh Thị đã ít đi rất nhiều, hơn nữa hiện tại cư dân mạng đang quan tâm đến

chuyện của chị và tổng giám đốc Lãnh, có rất nhiều người đã bắt đầu đào bới thân thế của chị, nói dễ nghe là soi CP nhưng thật ra là xâm phạm quyền riêng tư, chị xem có

định làm gì không?”

Thẩm Vị Ương uống một ngụm cà phê, sau đó nói: “Không cần, nên xử lý chị đã sớm xử lý rồi, tùy bọn họ bởi móc đi, chị cũng không có gì đen tối.”

Cô chỉ giấu thông tin của con cái, đặc biệt là mối quan hệ của Tử Niệm và cô, cô không muốn vì mối quan hệ của mình ảnh hưởng đến sự phát triển sự nghiệp sau này

của con trai.

“Còn có việc gì không?”

Sau khi lật mấy trang tư liệu, Phạm Điềm Điềm vẫn đứng ở trước mặt cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nghe Thẩm Vị Ương hỏi như vậy, cô ấy mới ấp úng trả lời: “Khụ khụ, có người tặng quà cho mợ, nhưng không phải tổng giám đốc Lãnh.”

Cô ấy đặt một hộp gỗ tử đàn trên bàn làm việc của cô.

Hoa văn mẫu đơn.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy hoa văn mẫu đơn trên hộp kia liền có chút sửng sốt, nhớ tới bức thư của người tên là Diệp Phù Tô đã đưa cho cô, trên niêm phong cũng in hoa

văn mẫu đơn.

“Đây là ai tặng?”

Thẩm Vị Ương lật hộp nhìn một chút, thấy thiết kế của chiếc hộp này cũng rất tinh xảo, là thiết kế giống như khóa Lỗ Ban, bên trong giấu máy móc, cần phải có phương pháp và các bước nhất định mới có thể mở ra.

Phạm Điềm Điềm chỉ vào hoa hồng cắm trên bàn Thẩm Vị Ương nói: “Tặng cùng hoa hồng, tấm thiệp được đặt bên trên, viết tên là Diệp Phù Tô, em thấy cái hộp này hình như rất quý giá nên lấy cành hoa xuống trước.”

Thẩm Vị Ương nhận lấy tấm thiệp, trên đó đúng là ba chữ “Diệp Phù Tô”, chữ viết bằng bút mực cũng rất đẹp, tương tự chữ viết trong bức thư cô nhận được, là do cùng

một người viết.

Diệp Phù Tô này rốt cục là ai mà âm hồn bất tán như thế.

Cô không hiểu sao lại có chút phản cảm với người đàn ông này.

Trong ấm tượng, cô thực sự không biết mình đã gặp người đàn ông có tên này.

Diệp Phù Tô.

Rốt cục là ai.

“Mợ chủ, Diệp Phù Tô này là ai vậy.”

Phạm Điềm Điềm cũng nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.

Thẩm Vị Ương cười nói: “Chị cũng muốn biết.”

Phạm Điềm Điềm suy đoán: “Chẳng lẽ là fan nào đó của chị, sau khi chị và tổng giám đốc Lãnh tuyên bố kết hôn, trên mạng đã có rất nhiều fan tan nát cõi lòng rồi.”

“Ai biết được.” Thẩm Vị Ương đặt hộp sang một bên, không có hứng thú đi giải quyết: “Còn nhiều công việc phải làm nên bớt nhiều chuyện lại đi, tình cảm giữa chị và tổng giám đốc Lãnh rất tốt, sẽ không ngoại tình, đi làm đi.”

Nhìn ánh mắt bát quái của Phạm Điềm Điềm, Thẩm Vị Ương thật sự có chút chịu không nổi, lập tức đuổi cô ấy ra ngoài làm việc.

“Đúng rồi, buổi tối đặt cho chị một nhà hàng.”

Lúc Phạm Điềm Điềm đi tới cửa, cô căn dặn nói.

Ngọn lửa bát quái trong mắt trợ lý nhỏ lại một lần nữa bốc cháy hừng hực: “Mợ chủ, có phải mợ định ăn bữa tối dưới ánh nến với tổng giám đốc Lãnh không?”

“Không phải.” Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn cô: “Còn nữa, gọi tôi là cô Thẩm hoặc quản lý Thẩm là được, cứ giống như trước kia, không cần cứ gọi mợ chủ mợ chủ, tôi nghe không quen.”

Phạm Điềm Điềm tuy rằng hoạt bát, nhưng cũng là một người biết nhìn sắc mặt, liên tục vâng dạ sau đó liền chuồn mất.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới có chút yên tĩnh, xem hết tư liệu open beta.

ta.

Người cô muốn mời ăn cơm là Đường Duy, chuyện open beta lần này, cậu ta giúp rất nhiều việc, nhưng bọn họ còn chưa gặp mặt, cô cũng chưa chính thức cảm ơn cậu

Người ta đã giúp đỡ cô, cô cũng không thể không mời một bữa cơm.

Về phần cái hộp Diệp Phù Tô đưa tới, bên trong dù có cái gì cô cũng không hứng thú.

Cô không biết anh ta, chơi thần bí làm gì.

Buổi trưa cô cũng không kiêng dè, đến thẳng văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất ăn cơm trưa cùng Lãnh Hoài Cẩn.

Bây giờ hầu như cả thế giới đều biết họ là vợ chồng, ăn với nhau có là gì.

Lãnh Hoài Cẩn cũng đã sớm chuẩn bị đồ ăn, ngửi thấy rất thơm.

Lúc cô đi vào, anh đang đứng ở cửa sổ to lớn sáng sủa gọi điện thoại, áo sơ mi trắng tinh tế, đường nét cổ tay tinh xảo đẹp mắt, còn có ngón tay thon dài cầm điện thoại di động, chỉ là một bóng lưng đã khiến người ta điên cuồng động tâm.

anh.

Đàn ông lúc nghiêm túc làm việc quả nhiên là đẹp trai nhất.

Thẩm Vị Ương vui vẻ nghĩ.

Nhưng giây sau, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh đang nói chuyện công việc sao? Không phải anh không hiểu những thứ đó sao?

Hôm qua lúc ăn cơm ở nhà họ Lục, cô cũng ở trên bàn ăn, cảm giác được anh thật sự không hiểu những thuật ngữ chuyên môn kia, lúc ấy vẫn là cô giải vây cho

Nhưng bây giờ anh ta nói trôi chảy như thể, như thể. . . .

Hình như là A Cẩn thật sự trở về rồi.

Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn người đàn ông này, đồng tử chấn động.

“A….A Can.”

Cô nhẹ nhàng gọi anh.

Lúc này anh mới chú ý tới cô, quay đầu lại nhìn cô, lộ ra nụ cười cún con mà chỉ có nhân cách phụ mới có: “Sao giờ em mới đến, anh chết đói mất thôi.”

Là cô chỉ ảo giác thôi sao?

Vẫn là nhân cách phụ, không có thay đổi gì.

Chỉ là ảo giác mà thôi.

Sự thất vọng lóe lên trong mắt cô.

Lúc cô xoay người đi bên bàn ăn cơm, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn bỗng tối tăm….

“Tối nay em sẽ đi ăn tối với một đồng nghiệp cũ.”

Lúc ăn cơm, cô thấy sắc mặt anh bình thản, tâm tình giống như vẫn rất tốt, liền mở miệng nói chuyện cô định ăn cơm cùng Đường Duy.

Nếu anh không đồng ý, cô có thể đưa anh đi ăn cùng.

Cô đã có dự định như thế.

Nhưng không nghĩ tới, anh lại không tức giận, tâm tình cũng không chút dao động.

Chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Này…là có chuyện gì?

Anh không ghen à?

Lúc trước Trác Thính Phong, Yến Hồi, còn có Tưởng Kiện, anh đều không có thái độ như vậy. Chẳng lẽ thật sự là cô thuần hoá thành công, anh hoàn lương, nhưng mà cô cũng đâu có làm gì.

Nếu muốn nói thật sự đã làm cái gì thì chính là nói dối lựa chọn anh.

Chẳng lẽ là bởi vì lựa chọn của cô khiến anh có cảm giác an toàn, nên anh không ghen nữa?

i khả năng hiện lên trong đầu Thẩm Vị Ương, tóm lại chính là, phản ứng bình tĩnh của anh bây giờ rất khác thường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK