Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nói khéo léo hiểu chuyện, như không muốn gây rối với anh, nhưng Lãnh Hoài Cẩn nghe xong cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Người phụ nữ của anh, sao có thể ngưỡng mộ người phụ nữ khác, sao họ có thể có thứ mà cô không có được.

“Trước đây không tổ chức lễ cưới là bởi vì có một vài chuyện vẫn chưa kịp chuẩn bị, anh sẽ chuẩn bị lại cho em một lễ cưới thật hoàn hảo được không? Đến lúc đó các con còn có thể làm hoa đồng cho em nữa.”

tử”

*Hoa đồng: Trong lễ cưới, bé gái tầm 5 – 6 tuổi đi theo sau cầm váy cưới cho cô dâu hoặc tung hoa cho cô dâu chú rể, và có cả bé trai đi cùng với ngụ ý “sớm sinh quý

Anh nghiêm túc hứa với cô, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng lạnh nhạt của cô, lại hơi không tự tin bổ sung một câu.

“Nếu như em muốn, nếu không muốn anh cũng không…”

“Em muốn.”

Anh chưa nói hết, cô đã ngắt lời anh, cụng ly với anh.

“A Cẩn, chuyện của quá khứ có lẽ cũng không quan trọng đến thế, mấy ngày nay ở cùng với anh và các con, dường như dần dần em cũng không còn cố chấp nữa.”

Nhìn rượu đỏ trong ly, ánh mắt cô tối đi.

“Anh nói đúng, chúng ta đã có con rồi, kể cả là vì đứa nhỏ, em cũng không nên có những tâm tư khác. So với việc giày vò bản thân, chẳng thà chấp nhận sự thật, trải qua cuộc sống êm đẹp với anh. Nếu như ngày nào đó anh đối xử tệ với em, em tin anh sẽ cho em một lời giải thích, ít nhất.”

Cô dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương vuốt ve nơi trái tim anh, nhìn anh với ánh mắt kiên định.

“Ít nhất, em tin những ngày qua anh đối xử với em thật lòng, nếu anh thật sự chán ghét mà vứt bỏ em, thích người phụ nữ khác, anh cũng sẽ không dây dưa mãi với em.

Lãnh Hoài Cẩn chưa uống rượu mà đã bị những lời này của cô làm hơi say say: “Vị Ương, em, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi sao?”

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ kích động của anh, bất lực cười khổ: “Em không nhớ chuyện lúc trước thì còn có cái gì mà nghĩ nữa. Nếu anh thật sự sợ điều ngoài ý muốn, thì đưa em đi khám bác sĩ đi, để em mãi mãi không nhớ lại chuyện quá khứ.”

“Dù mất trí nhớ nhưng em cảm thấy cứ sống như này với anh cũng khá tốt.”

Hóa ra là bởi vì đã quên chuyện quá khứ, thế nên cô mới không căm hận anh nhiều sao?

Nghe thấy cô nói thế, sự lo ngại trong lòng Lãnh Hoài Cẩn mới vơi bớt đi.

Anh thương yêu vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng mình, cọ cắm nơi đỉnh đầu mang theo mùi hương thơm ngát của cô: “Chuyện quá khứ, nếu không muốn nhớ thì đừng nghĩ đến nữa, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Thẩm Vị Ương cũng đưa tay ôm chặt vòng eo cường tráng của anh, dựa vào lòng anh vô cùng ỷ lại: “Vậy anh phải nhớ những lời anh nói hiện tại, em thật sự coi anh là chồng em đấy, sau này sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”

“Em yên tâm, sau này anh sẽ chỉ đối xử tốt với một mình em mà thôi.”

Sẽ không, sẽ không vì bất cứ người nào khác mà bỏ rơi em nữa.

Một dòng nước xiết cuồn cuộn ấm áp cuộn trào trong lòng Lãnh Hoài Cẩn, anh ôm chặt lấy cố, hận không thể ép cô vào trong người mình.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, anh không chờ được muốn chứng minh sự chân thực của giấc mơ này bằng cách thức của mình…

Cơn tình ý qua đi, anh hài lòng thỏa mãn ôm người con gái mệt mỏi đi vào giấc ngủ, trái tim cô đơn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được lấp đầy trong thời khắc cuối

cùng.

Lãnh Hoài Cẩn, anh thật sự rất yêu tôi sao?

Đợi sau khi anh ngủ say, Thẩm Vị Ương vốn mệt mỏi không chịu nổi đến ngất đi, từ từ mở đôi mắt đỏ ửng ra, nhìn người đàn ông đang ngủ say, trong ánh mắt tràn ngập

sự chán ghét.

So với người một lòng một dạ yêu anh là tôi năm đó, tình yêu của anh đáng giá bao nhiêu?

Cô đưa ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười khẩy.

Ai bảo thoát khỏi anh chỉ có một cách duy nhất là ly hôn?

Không ly hôn được, tôi cũng có thể góa chồng.

Là anh ép tôi, tôi không muốn sống không bằng chết trong lồng giam của anh, thế nên Lãnh Hoài Cẩn à, là anh ép tôi đấy, là anh ép tôi…

“Vị Ương?”

Sáng sớm khi Lãnh Hoài Cẩn tỉnh giấc, nhìn thấy đầu tiên là cảnh tượng người con gái mỏng manh quấn khăn tắm đứng ngược sáng ngoài ban công, trên làn da trắng nón còn vài vết đỏ mập mờ mà anh để lại.

Anh bước tới nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cọ vào cổ cô: “Sao dậy sớm thế, không phải tối qua mệt quá ngủ thiếp đi sao?”

Cô không lên tiếng ngay.

Không khí yên ắng vài giây, vậy mà Lãnh Hoài Cẩn bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.

anh.

Anh sợ mọi thứ đêm qua chỉ là cảnh tượng mơ mộng của một mình anh.

Cũng may, người con gái trong lòng anh cuối cùng cũng từ từ quay người lại, giẫm lên đôi dép lê anh mang, nhón chân hôn một cái lên môi anh trong sự thấp thỏm của

Trái tim anh xao động, làm nụ hôn thêm sâu.

“Đủ rồi nhé, em muốn nghỉ ngơi một ngày, anh không cần quan tâm em, tối rồi gọi em ăn cơm.”

Khi anh hôn đến cổ với xương quai xanh của cô, định tiến dần xuống dưới tiếp tục, thì bị cô cười đẩy ra.

Hòa giải với anh xong, cô vợ nhỏ trở nên cực kỳ xinh đẹp, làm trái tim anh ngứa ngáy, hận không thể nuốt phát một luôn.

Nhưng bản thân anh cũng biết đêm qua mình sung như nào thô bạo như nào nên bây giờ cũng không nhẫn tâm tiếp tục giày vò cô nữa, bèn buông tay ra.

“Bây giờ tha cho em, nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh về nhé.”

Anh nhẹ nhàng hôn một cái vào má cô, sau đó buông cô ra đứng dậy vào phòng tắm đi tắm chuẩn bị đi làm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy công việc chán chường chẳng vui vẻ gì, vẫn là ở nhà cùng vợ còn vui hơn.

Nghe tiếng nước vọng ra từ trong nhà tắm, Thẩm Vị Ương mới nãy còn yêu kiều hạnh phúc giống cô gái nhỏ, lúc này nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt vô hồn

nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nắm chặt tấm chăn mỏng đắp trên người.

Thẩm Vị Ương, nếu đã quyết định rồi, thì đừng mềm lòng, đừng hối hận.

Mày tưởng bây giờ anh ta đối xử tốt với mày thì thật sự tốt với mày rồi sao? Chuyện quá khứ, sao có thể nói quên là quên được.

“Tối nay em muốn ăn gì, anh về rồi làm cho em.”

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn tắm rửa xong ra ngoài, anh nhìn thấy Thẩm Vị Ương nằm nghiêng người trên giường chơi máy tính bảng chưa ngủ, rất muốn dính lấy cô, nên qua

lải nhải hỏi chút chuyện nhỏ này.

Lúc hỏi chuyện còn nắm lấy tay cô vuốt ve, dáng vẻ không nó .

“Nếu không phải hôm nay còn bận rất nhiều công việc, anh thật sự không muốn đi đâu.”

Khó khăn lắm mới xua tan mây đen nhìn thấy cầu vồng, anh thật sự chỉ muốn ôm vợ mình thật chặt qua từng năm tháng.

Thẩm Vị Ương không ngờ anh sẽ dính người như này, châm biếm nói: “Tổng giám đốc Lãnh, chú ý hình tượng của anh chút đi được không, sao tôi cảm thấy bây giờ

ngài vô cùng giống một oán phụ nhỉ?”

Lãnh Hoài Cẩn thú nhận không kiêng dè gì: “Thì anh là oán phụ đó, biến thành oán phụ vì vợ anh, không mất mặt.”

“Mau đi làm đi, em còn đang chờ anh về nuôi đó.”

Bị ánh mắt của người đàn ông nhìn đến đỏ mặt, Thẩm Vị Ương ngại ngùng trở người nằm quay lưng với anh, kéo cao chăn lên.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn vành tai đỏ chót cô để lộ ra ngoài, mỉm cười dịu dàng, sau đó đẩy cửa rời đi.

Nhưng sau khi anh ra ngoài, nụ cười trên mặt cô dần dần trở nên đắng chát.

Một người muốn đánh, một người nguyện chịu.

Vị Ương, chỉ cần vào một thời khắc nào đó, em thật lòng với anh một phần trăm, anh cũng cảm thấy mình thắng rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK