Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ban đầu khi tổng thống nhậm chức, không phải đã nói tất cả đều vì phục vụ cho nhân dân sao? Bây giờ nhân dân đang trong tình hình dầu sôi lửa bỏng, tập đoàn của bọn họ còn dẫn đầu ức hiếp nhân dân.”

“Đúng, chúng ta làm loạn ở đây làm gì? Chúng ta nên đến dinh tổng thống làm loạn.”

“Đúng vậy, nên đến dinh tổng thống làm loạn, đến dinh tổng thống đi. Bây giờ đến dinh tổng thống!”

Đến dinh tổng thống?

Con ngươi của Lãnh Linh Lung co lại, Lãnh Sùng là người như thế nào, nếu thật sự đến dinh tổng thống làm loạn, sau này làm to nhà họ Lãnh còn có thể phát triển.

“Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương, tôi biết cô có cách mà. Cô ngăn cản bọn họ lại, ngăn cản bọn họ lại được không? Tuyệt đối không thể để họ đến dinh tổng thống được, không thể để bọn họ đến tìm chú hai.”

Lãnh Linh Lung bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Thẩm Vị Ương giúp đỡ.

Mặc dù không tìm được chứng cớ, nhưng cô ta biết tình cảnh hôm nay chắc chắn có liên quan đến Thẩm Vị Ương.

Nhưng dù có biết cô giở trò sau lưng, bây giờ cô ta cũng không thể kiểm soát được cục diện, chỉ có thể nhờ Thẩm Vị Ương kiểm soát cục diện chung.

Sao Thẩm Vị Ương có thể dễ dàng sai bảo như vậy, nhìn Lãnh Linh Lung cười nói: “Chị Linh Lung, tại sao tôi phải ngăn cản bọn họ, bọn họ chỉ đang đấu tranh cho quyền lợi hợp pháp của chính mình thôi. Các người chèn ép nhân viên, chẳng lẽ nhân viên không thể bảo vệ quyền lợi của họ sao?”

“Hôm nay Tưởng Kiện nhảy lầu ở Lãnh Thị, chị có chút hối hận nào không?”

Nói xong, cô hất tay Lãnh Linh Lung, lần nữa đi vào tòa nhà của Lãnh Thị.

Khi cô trở lại văn phòng, chỉ có một mình Lãnh Hoài Cẩn ngồi trước máy tính chơi game, những người khác chắc cũng vừa mới ra ngoài xem trò vui rồi.

“Anh còn biết chơi game à?”

Lãnh Hoài Cẩn bất mãn ngẩng đầu nhìn cô: “Anh chỉ mất trí nhớ, không phải hỏng não, chơi game có gì khó đâu.”

Thẩm Vị Ương luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cô không thể nói rõ là lạ ở đâu.

“Hôm nay công ty có việc, chúng ta về nhà với bọn nhỏ trước đi.”

Cô nói sau khi dọn dẹp bàn làm việc, lúc dọn mới phát hiện ra điện thoại di động của mình vẫn ở trên bàn, mới vừa rồi khi đến văn phòng của Lãnh Linh Lung không có

mang theo.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi cất điện thoại vào túi xách, cô định đưa Lãnh Hoài Cẩn về nhà.

Nhưng mà Lãnh Hoài Cẩn lại hơi bất mãn: “Tại sao phải ở cùng bọn nhỏ, em ở cùng anh không được sao?”

Thẩm Vị Ương bị dáng vẻ tủi thân của anh chọc cho tức cười: “Anh ghen tị với bọn nhỏ làm gì, buổi chiều bọn nhỏ không có tiết học, bây giờ chúng ta đi đón bọn nhỏ, sau đó đến trang viên của Tùy Giản đua ngựa. Em đã hứa với A Nặc là sẽ đưa anh theo rồi.”

Lúc trước ở nước ngoài, vì sức khỏe của A Nặc có vấn đề, cô dẫn theo mấy đứa nhỏ khác đi cưỡi ngựa, chỉ có A Nặc chưa từng đi.

Bây giờ sức khỏe của A Nặc gần như đã tốt, tối qua khi nói chuyện trên trời dưới đất với bọn nhỏ, nghe nói cô đã đến trang viên của Tùy Giản để đua ngựa, A Nặc cũng

muốn đi chơi.

Nếu hôm nay có thời gian thì dẫn bọn nhỏ cùng đi chơi cho vui, sau chuyện của Vô Nhân Cảnh, cô không có ở bên bọn nhỏ nhiều.

“Anh không muốn đi, anh chỉ muốn ở cùng em, không muốn ở cùng con của người khác.”

Đúng như cô dự đoán, Lãnh Hoài Cẩn thực sự rất kháng cự bọn nhỏ.

Thẩm Vị Ương hỏi: “A Cẩn, sao anh lại nói như vậy, chúng cũng là con của anh, chẳng lẽ anh còn nghi ngờ em ngoại tình với người đàn ông khác sao?”

Lãnh Hoài Cẩn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô, anh chơi xấu dùng cách im lặng này để chống lại cô.

Nhưng cuối cùng, anh lại là người chịu không nổi trước.

“Vị Ương, anh không phải là anh ta, em đừng xem anh là anh ta có được không. Anh chỉ là của mình em thôi, không ai có thể đoạt được. Ngoại trừ em, anh cũng không quan tâm đến ai khác.”

Cho nên cũng bao gồm cả các con, ngay cả bọn nhỏ mà anh cũng không quan tâm sao?

Nói thật, vào lúc này Thẩm Vị Ương có hơi rùng mình.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy nhân cách phụ này có hơi cố chấp một cách đáng sợ.

“Được, anh không thừa nhận con là của anh, nhưng con là của em, anh không muốn đi cùng em thì em đi một mình.”

Cô giận dỗi đẩy anh ra rồi nói, xách túi định rời đi.

Lãnh Hoài Cẩn lập tức đi theo: “Anh chỉ nói không ở cùng bọn nhỏ, chứ không nói là không ở cùng em.”

Bởi vì có Lãnh Hoài Cẩn đi theo, Thẩm Vị Ương mới đi lối đi chuyên dụng của tổng giám đốc. Lối đi này rất ít người biết, hơn nữa chỉ có tổng giám đốc mới có thể đi đến

đây, cho nên lúc rời khỏi tòa nhà của Lãnh Thị cũng không ai có thể phát hiện ra.

Khi lái xe đi, cô đi ngang qua lối vào chính của tòa nhà của Lãnh Thị, cô nhìn thấy Lãnh Linh Lung vẫn bị một số nhà báo và quần chúng ở lại chặn đường, không có cơ hội trốn thoát

Đây là do bọn họ tự tìm đến.

Nghĩ đến vừa rồi Tưởng Kiện suýt chút nữa bỏ mạng nhảy từ tầng thượng xuống, đôi mắt Thẩm Vị Ương tối sầm lại.

Tội ác của Lãnh Thị, lần này cô sẽ khiến bọn họ phải trả giá thật đắt.

Khi lái xe đến đón bọn nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn vẫn đeo mặt nạ da người, đi theo cô giống như vệ sĩ.

Anh không chủ động nói muốn gặp bọn nhỏ với dáng vẻ lúc trước, nên cô cũng tùy theo ý anh.

Ngược lại làm vậy càng an toàn hơn.

Mặc dù bây giờ Lãnh Linh Lung hết cách phân thân, nhưng không chừng cô ta còn phải người đi theo cô nữa.

Bọn nhỏ tan học đi ra nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên, lập tức chạy lại ôm lấy cô: “Mẹ!”

Tử Niệm và A Nặc ôm cô, vô cùng náo nhiệt, chỉ có A Quân và A Diên hơi mất tự nhiên đứng ở đó.

Sau khi dỗ dành hai đứa bé trong lòng thì cô nói về việc đi đến trường đua ngựa.

A Nặc ngạc nhiên nhìn Thẩm Vị Ương: “Mẹ, A Nặc thật sự có thể cuối ngựa sao?”

Thẩm Vị Ương: “Đương nhiên, nếu A Nặc thích, bổ sẽ xây trại ngựa cho A Nặc, sau đó mẹ sẽ cho A Nặc một con ngựa con, có được không?”

Rõ ràng A Nặc còn vui vẻ hơn lúc này: “Mẹ, bố tỉnh lại rồi sao?”

Ánh mắt nghi ngờ của A Quân, Tử Niệm và A Diên rơi vào Lãnh Hoài Cẩn đang ở đằng sau.

“Mẹ, chú này là ai vậy?”

A Quân nghi ngờ nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng không để ý đến cậu bé, đi thẳng lên xe đóng sầm cửa lại.

Sự nghi ngờ vừa rồi của A Quân, vì hành động này của anh mà trở nên do dự.

Thật sự là bố sao? Nếu như là bố, tại sao có thể đối xử với chúng như vậy.

Thẩm Vị Ương cười khan mấy tiếng: “Lên xe trước đi, lên xe rồi mẹ sẽ nói cho các con biết.”

Sau khi lên xe, cô vừa lái xe đến trang trại ngựa của Tùy Giản vừa giải thích: “Bởi vì bây giờ bố của các con không còn nhớ chuyện của lúc trước, cho nên giờ đây không

thể không ngụy trang thành dáng vẻ của người khác để đi theo mẹ, chỉ có như vậy thì người xấu mới không thừa dịp mà lao đến.”

Ban đầu, cô không muốn cho bọn nhỏ biết về việc mất trí nhớ, nhưng thái độ của Lãnh Hoài Cẩn đối với bọn nhỏ bây giờ làm cô hơi bận tâm, cô muốn cố gắng hết sức

để vun đắp tình cảm cho họ.

Trong mắt cô chỉ có một mình Lãnh Hoài Cẩn, không có phân biệt nhân cách chính phụ.

Nhân cách phụ không thể tiếp tục từ chối nhân cách chính như vậy, nếu không bệnh tình của anh sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng sẽ giống như Trác

Thính Phong đã nói, sẽ chia ra nhiều nhân cách hơn nữa.

Nhưng rõ ràng nhân cách phụ rất kháng cự mọi thứ về nhân cách chính, nhất là bọn nhỏ.

“Dù sao tôi cũng không nhớ chuyện trước đây, mấy đứa đừng gọi tôi là bố, tôi ghét nhất…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK